NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Không quen nhìn những người này nói lằng nhằng lâu như vậy, Trần Hiền bước tới, đưa tay lên nhìn đồng hồ, cười nói.
“Em Nhã Quỳnh, mười năm trước anh không giúp được gì đã khiến em và anh Kiến Định đau khổ.

Lần này cũng là do anh khăng khăng làm theo ý mình mới tạo ra cục diện thế này.

Trân Tuấn Tú đã điên rồi.

Em mặc cả với một kẻ điên cũng không có tác dụng.”
Đời này, chỉ cần em có thể sống tốt, thì anh không còn gì hối tiếc.

Anh Kiến Định vẫn còn rất nhiều việc quan trọng phải làm, em đưa anh ấy về nhà đi!”

Ngẩng cổ, cố gắng ngẩng mặt lên, Lê Quốc Nam vui vẻ cười với Nhan Nhã Quỳnh.

Từ lúc bước vào bẫy của bố con nhà họ Trần, anh ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, con người lúc nào đó cũng phải chết, chỉ khác biệt là sớm hay muộn thôi, không có gì phải sợ.
“Nói bậy bạ gì thế, anh Nam, chuyện năm đó anh đã cố gắng hết sức rồi.

Anh trai em cũng là do anh chữa khỏi, nhất định có cách, để em thuyết phục, anh Nam, anh không được như vậy, không được…”
Nước mắt rơi xuống, Nhan Nhã Quỳnh che mặt, cắn răng nhìn vê phía Lê Quốc Nam, nỗi sợ hãi và buồn bực tràn ra từng chút, như thể sắp nhấn chìm cô.
“Lê Quốc Nam, mười năm trước cậu mới bao nhiêu tuổi, chuyện của nhà họ Nhanvốn không có liên quan gì đến cậu, sao lại ôm vào người”
NhanKiến Định thở sâu một hơi tiếp lời.
“Không có em, thì anh vẫn còn chưa thể tỉnh lại, thời gian năm năm, đã là sống tạm rồi.

Em hãy giúp anh trông chừng Giang Anh Tuấn cẩn thận, bảo vệ Nhã Quỳnh và chăm sóc cho em ấy thật tốt!”
“Được rồi, anh Định, anh đừng giành với em nữa, Giang Anh Tuấn là dạng người gì chứ, anh không thử nghĩ một chút xem em có thể quản được anh ta hay không.’ Lúc nói lời này, trên mặt anh ta là nụ cười nhẹ nhàng, giọng điệu cũng thoải mái.

Lê Quốc Nam ho nhẹ hai tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Trần Tuấn Tú, tiếp tục nói: “Ứng cử viên đã được quyết định rồi.

Trần Tuấn Tú, đời này tôi đã không còn cách nào thanh toán với ông được nữa.

Kiếp sau, tôi nhất định sẽ tìm ông để trả lại tất cả những thù hận này.


Giờ hãy thả NhanKiến Định đi, tôi ở lại là được rồi”
“Trần Tuấn Tú, cho dù những người nhà họ Trần có thể một tay che trời đến mức nào, thì thế lực của nhà họ Giang ở Hải Phòng này cũng không hề yếu.

Hai người bọn họ, cho dù là ai xảy ra chuyện, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách, đù có liên lụy đến toàn bộ Sunrise, tôi cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào của nhà họ Trần!”
Giang Anh Tuấn đau lòng ôm Nhan Nhã Quỳnh, hai hàng lông mày cau lại thật chặt, cho dù như thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng đều không nghĩ tới, Trần Tuấn Tú lại có thể phát điên đến mức như thế này.

Một mạng người, nói lấy là lấy, cho dù là ông cụ Giang lúc còn trẻ cũng không tàn nhẫn đến mức độ như này đâu.
“Nếu cậu muốn toàn bộ nhà họ Trần, cho cậu cũng chẳng vấn đề gì, tôi đã không còn cái gì nữa rồi.

Giang Anh Tuấn, là chính các cậu đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, tôi làm như vậy là đã quá nhân từ rồi, cậu nhìn mà xem, chẳng phải đã trả lại cho cậu một cái mạng rồi sao!”
Mạng người thôi mà, ông ta đã ra tay xử lý không ít.

Vốn dĩ ông ta cũng không hề muốn sống tạm trên đời này, chỉ là một đám người mang họ Trần mà thôi, căn bản ông ta cũng chưa từng coi trọng.


Bởi vậy nên bây giờ mới kích động đến mức này.
“Tổng giám đốc Trần, rốt cuộc thì ông muốn cái gì? Chỉ cần ông thả hai người bọn họ ra, cái gì tôi đều nguyện ý cho ông, liền xem như dùng ta mệnh..


“Cô Nhanxoắn xuýt cái gì, không phải cô đã chọn xong rồi sao… Đã vậy thì…
Như cô mong muốn!”
Gạt tay Trân Hiền vẫn luôn giữ chặt mình từ phía sau ra, Trần Tuấn Tú tiến lên một bước, cắt ngang lời của Nhan Nhã Quỳnh.

Ông ta đột nhiên nâng tay phải lên, vung một cái thật mạnh.
Nương theo động tác tay của Trần Tuấn Tú, Nhan Nhã Quỳnh lập tức xoay người lại, trơ mắt nhìn cái lồng sắt nhốt Lê Quốc Nam nhanh chóng rơi xuống.


Bình luận

Truyện đang đọc