NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Nhan Nhã Quỳnh nắm lấy tay Giang Anh Tuấn, cô nghi ngờ nhìn xung quanh. Đây là lần thứ sáu anh dừng lại kể từ khi bước ra khỏi nhà. Người khác có thể không nhìn thấy, nhưng Nhan Nhã Quỳnh rõ ràng có thể cảm nhận được anh đang lo lắng, hồi hộp.

“Không sao, chúng ta đi xem áo cưới trước, buổi tối về sớm đi.”

Từ sáng sớm hôm nay Giang Anh Tuấn đã phát hiện ra có con chuột ẩn nấp trong bóng tối nhưng lại không khóa được vị trí cụ thể, anh chỉ cảm nhận được con chuột nhắt đó đang càng ngày càng gần hai người. Càng tới gần ngày cưới, anh càng ngày càng trở nên lo lắng.


“Có phải bố đang tìm người đã theo dõi chúng ta không? Lúc trước, khi mà mẹ đang thử quần áo con đã nhìn thấy người đó. Đó là một bà dì trông có vẻ không phải lớn tuổi lắm. Khi con vừa có ý định bước lại gần, dì ta đột ngột biến đi đâu mất.”

Rõ ràng là hai người đã trưởng thành nhưng chỉ có một người cảm nhận được, một người lại không thấy gì. Ngạc nhiên hơn, anh thấy một đứa nhóc đã chú ý đến điểm khác thường này, hơn nữa đứa nhỏ ấy lại còn đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời cho sự bất thường này nữa.

Giang Anh Tuấn kinh ngạc ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy vai của đứa bé: “Con có phải đã nhìn thấy rõ bộ dạng của người kia có đúng không?”

“Xin lỗi, con không nhìn thấy rõ lắm, khi đó con chỉ thấy người kia có một mái tóc dài, cơ thể khá mảnh khảnh, hình như người kia là một bà cô.”

Hướng Minh lắc đầu, giọng điệu của cậu có chút tiếc nuối khi bản thân không thể nhớ được khuôn mặt của người nọ.

“Không sao đâu. Xin lỗi, đối tác của anh đột nhiên gọi đến, anh qua nghe trước. Hai mẹ con cứ thử váy cưới trước đi, một chút nữa anh liền qua sau.”

Tuy rằng bọn họ bị theo dõi nhưng đây cũng không phải là chuyện gì quá lớn, chỉ là mấy ngày gần nay trong lòng anh luôn có dự cảm không tốt. Trong công ty Giang Anh Tuấn đột nhiên xuất hiện một người nào đó, người này luôn khiến cho anh có cảm giác mờ nhạt. Có vẻ tình hình không tốt như anh nghĩ.


“Nếu không bây giờ chúng ta cứ đi về biệt thự trước đi đã? Nhân viên trong cửa hàng sẽ gửi váy cưới của em đến sau.”

Nhan Nhã Quỳnh bây giờ đã kịp phản ứng lại tất cả tình huống đang diễn ra, cô kéo kéo tay áo của Giang Anh Tuấn, tâm tình muốn đi chơi của cô đã hoàn toàn bị dập tắt.

“Không sao, em không cần phải quá lo lắng đâu. Anh đã nhờ trợ lí đưa thêm người qua đây, tối nay chúng ta về nhà sớm hơn một chút là được rồi. Trong khoảng thời gian này hai mẹ con không nên ra ngoài một mình, anh sẽ rất lo lắng đó.”

Giang Anh Tuấn đưa tay lên xoa xoa đầu Nhan Nhã Quỳnh, anh dắt tay cô đi về phía trước.


“Anh điều thêm năm người qua chỗ tôi, cũng tăng cường an ninh xung quanh biệt thự và công ty đi, có thể sắp tới sẽ xảy ra chuyện.”

Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại có chút méo mó. Giang Anh Tuấn nói xong khẽ nhíu mày, anh cũng không suy nghĩ thêm chút gì.

Trần Nhật Linh chậm rãi bước ra khỏi quán sau khi ba người Giang Anh Tuấn hoàn toàn khuất bóng. Nơi thử váy cưới cách trung tâm mua sắm không xa, người phục vụ đi lên tầng hai thì thấy hai bố con Giang Anh Tuấn đang yên tĩnh ngồi đợi Nhan Nhã Quỳnh trên ghế trên sô pha. Đi sau cô ta là những tiếp tân của cửa hàng. Họ mang lên trên này ba bộ váy cưới. Ngày hôm nay Nhan Nhã Quỳnh đến chỉ để thử kích cỡ váy cưới, bộ váy tuy hơi rườm rà nhưng lại toát lên vẻ đẹp của cô. Không để hai bố con Giang Anh Tuấn đợi lâu, chỉ mười phút sau, trên người Nhan Nhã Quỳnh là một chiếc váy ren trắng như tuyết, cô chậm rãi bước ra. Mỗi bước đi của cô lại làm cho chiếc váy chuyển động theo.

Phần thân trên chỉ đơn giản là một chiếc áo quây ngực được đính thêm những viên kim cương tinh xảo, lấp lánh dưới ánh sáng. Từ phần eo trở xuống từng lớp, từng lớp váy chồng lên nhau, bồng bềnh như sóng biển. Giang Anh Tuấn chăm chú nhìn cô đến ngây ngẩn cả người, thậm chí ngay cả khi Nhan Nhã Quỳnh phấn khích hỏi anh về việc trông cô có đẹp không, anh vẫn chỉ chăm chú nhìn cô mà không nói thêm bất cứ một câu nào.


Bình luận

Truyện đang đọc