NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Giang Anh Tuấn hoàn toàn không biết mình đang bị tính kế đang kiên nhẫn kể chuyện cho NhanHướng Minh.
Nhan Nhã Quỳnh cười tủm tim nằm trong chăn của mình, nhìn hai người một lớn một nhỏ, trong mắt cô dường như có cả nước mắt.
Có lẽ ánh đèn màu vàng quá ấm áp, có lẽ giọng nói khàn khàn trầm thấp của Giang Anh Tuấn làm người khác lưu luyến, hoặc là do nu cười trên khUNôn mặt trắng nôn của đứa bé quả thu hút, NhanQuynh Quỳnh không nhin được mà cảm thấy buồn bực, nước mắt cứ tuy ý rof buông
Một lúc sau, khi âm thanh bên ngoài dần nhỏ đi, cô mới lau nước mắt, điều chính là tâm trạng của mình, chậm rãi kéo chăn, dế đầu mình được lộ ra.

“Anh cử tưởng em định ngủ như vậy mà không chịu nhìn anh một cái.”
Chăn vừa được kéo ra, cô còn chưa kịp nhin về phía Giang Anh Tuấn, ám thanh khàn khàn của anh đã truyền tới bên tai.

“Nói gì vậy Hướng Minh ngủ chưa?”
Nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được, một câu của anh làm cô lại muốn khóc, Nhan Nhã Quỳnh dựa vào giường, lấy tay che mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, cố gắng đè nén cảm giác cay cay ở mũi.


“Ngủ từ lâu rồi, tiếp tục ôm nó đi, anh muốn ôm đứa bé mềm mại của chúng ta ngủ.”
Giang Anh Tuấn nghiêng đầu cười, một tay ôm đầu, một tay kéo chăn lên, trong mắt toàn là sự vui vẻ.
Gương mặt nhỏ của Nhan Nhã Quỳnh đỏ lên, kéo chăn đắp cho chính mình, chỉ còn lại hai con ngươi đen xoay tròn.

“Nhã Quỳnh, hôm qua em còn gọi anh là cục cưng, lẽ nào hôm nay lại trở mặt không nhận người quen nữa sao?”
Càng nói càng oán hận, cuối cùng còn ghé một nửa người vào giường, nghiêng ra ngoài, bộ dạng như bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
Hiểm khi thấy được bộ dạng yếu đuối của anh, lòng Nhan Nhã Quỳnh nóng rực, áo ngủ của Giang Anh Tuấn vì động tác vừa nãy mà đã nhăn rúm lại, làm lộ ra vòng eo gầy gò theo động tác vặn vẹo của anh.
Phía bên trên còn có vết tích, có lẽ là do tai nạn xe để lại, bây giờ đã kết vảy, vảy màu đen dính trên da thịt, nhìn vô cùng nổi bật.
Ánh mắt của Nhan Nhã Quỳnh biến đổi, cô nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng vẫn dứt khoát quay mặt đi không nhìn nữa, trong lòng còn không ngừng mång chính mình, cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ, rõ ràng những chuyện quá phận hơn cũng đã làm rồi, bây giờ chỉ nhìn thấy cái eo thôi mà chân cô cũng mềm như thế này, đúng thật không có tiền đồ!

Trong phòng có bật điều hòa, bởi vì Giang Anh Tuấn mất máu quá nhiều, nhiệt độ được chỉnh lên cao một chút.

Nhan Nhã Quỳnh bị bọc trong chăn, cả người bắt đầu đổ mồ hôi, cảm giác nhớp nháp rất khó chịu.

“Đi tầm di, rồi quay trở lại ngủ, cả người đổ mồ hôi không dễ chịu đâu!”
Nhìn thấy sự xấu hổ và chật vật của Nhan Nhã Quỳnh, trong mắt Giang Anh Tuấn hiện lên ý cười, hôm nay đã đủ rồi, nếu còn nói tiếp nữa, một người phụ nữ nào đó lại trốn vào trong cái vỏ của mình mất.
Nuốt một ngụm nước bọt, Nhan Nhã Quỳnh gật đầu, lại ý thức được mình bây giờ đang trốn ở trong chăn, anh không nhìn thấy, vội vàng nói khẽ một tiếng, cầm lấy quần áo, chạy vào phòng tắm.
Dựa vào tường, nghe tiếng nước chảy róc rách, bàn tay của Giang Anh Tuấn che đi hai mắt của mình, cười lớn.
Sau một khoảng thời gian dài, người phụ nữ ở bên trong vẫn không có ý định ra ngoài.

Giang Anh Tuấn chau mày, một tay chống lên tường, cúi người về phía trước, giọng nói mang theo ý cười nói: “Nhã Quỳnh, lâu như vậy rồi, có phải muốn anh vào giúp em không?”
Nhan Nhã Quỳnh không có phản ứng gì,
Giang Anh Tuấn có thể chắc chắn rằng cô có thể nghe thấy âm thanh lớn của mình, bây giờ thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được bộ dạng của cô khi nghe thấy những lời này, toàn thân cứng lại, cả người đỏ ứng lên.


Bình luận

Truyện đang đọc