NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH

“Người phá hỏng bài tập của Hướng Minh cũng không phải là em. Em có cần phải cố tình chờ đợi để cười anh không.”

Có lẽ là do đã ngủ một thời gian dài, nghỉ ngơi đầy đủ nên khi tỉnh dậy sắc mặt của Nhan Nhã Quỳnh đã hồng hào hơn nhiều, ngồi trên giường vẫy vẫy tay với NhanHướng Minh.

“Bố xấu lắm, mẹ ơi, con viết suốt một buổi chiều!”

Cầm lấy thành quả của cả buổi chiều vất vả, Hướng Minh chạy đến chỗ Nhan Nhã Quỳnh, nước mắt uất ức vì bố nhanh chóng rơi xuống, hốc mắt đỏ hoe, đưa cuốn vở nhỏ cho cô.

“Bố thật là hư, mẹ phạt bố giúp Hướng Minh lau sạch rồi viết lại.”

Cô muốn trêu chọc hai người. Hai ngày qua có lẽ cô đã doạ hai người đàn ông trong nhà sợ hãi. Cô nên dỗ dành cho thật tốt, tính tình của cậu trai nhỏ này cũng không dễ mà dỗ dành.

“Con nghe lời mẹ!”


Thật ra loại bài tập này cậu nhóc có muốn nộp hay không còn tuỳ thuộc vào cảm xúc của cậu, nhưng hiếm khi cậu thấy bố mình rơi vào thế quẫn bách như vậy, nếu không nắm chặt cơ hội này không biết lần sau là khi nào mới có lại được.

Hoàn toàn bán đứng anh ở ngay trước mặt anh, nhưng Giang Anh Tuấn không nói được một lời phản đối nào, sải bước đi đến, chỉ lên trán hai mẹ con một cái, khẽ cười: “Chờ sắp xếp xong mọi thứ thì sẽ giúp Hướng Minh của chúng ta làm bài tập nhé!”

“Sắp xếp xong? Em có thể được xuất viện à?”

Đây là một điều bất ngờ! Hai mắt của Nhan Nhã Quỳnh sáng lên ngay lập tức, hai tay ôm mặt, nén giọng kêu lên đầy phấn khích, hoàn toàn quên mất bài tập của đứa trẻ.

Vén chăn lên muốn chui ra ngoài, trong lòng chỉ muốn đi ra khỏi nơi này.

“Chờ đã, thay quần áo trước đi đã!”


Anh dở khóc dở cười ngăn Nhan Nhã Quỳnh lại, anh không thích ở bệnh viện chờ trước, thay quần áo đi đã!”

Anh sững sờ ngăn lại Nhan Nhã Quỳnh, đâu chính là không thích ở bệnh viện nên cũng không quan tâm đến chuyện thay quần áo, chỉ muốn lao ra ngoài, cả đồ vật cần thiết cũng không dọn dẹp!

“Đúng, đúng, đúng, anh không nói thì em lại quên mất! Anh Tuấn, sau khi xuất viện em đi theo anh đến biệt thự Tường Vi hay là anh theo em đến sống với anh trai?”

Nhan Nhã Quỳnh ngồi xuống, trầm mặc một lúc lâu. Sau khi bình tĩnh lại cô đột nhiên nheo mắt nhìn anh.

Những lời này khiến anh sững sờ trong giây lát, lúc đó anh chỉ lo đi đón Nhã Quỳnh mà quên bàn về nơi ở, thật ra thì tốt hơn hết là nên sống ở nhà họ Nhan. Dù sao thì khi anh không có ở đây, NhanKiến Định và công tước Otto có thể chăm sóc cô giúp anh, có thể nói là tương đối an toàn. Nhưng trong lòng anh chỉ muốn né NhanHướng Minh về nhà họ Nhan. Chỉ đưa một mình Nhã Quỳnh về tổ ấm nhỏ mà anh đã đặc biệt chuẩn bị…

Trong đầu xảy ra cuộc chiến giữa người và trời, cuối cùng Giang Anh Tuấn thở một hơi dài, trong mắt đầy sự oan uổng nói: “Ở nhà họ Nhanđi!”

Thích thú với dáng vẻ nhỏ bé uất ức của anh, Nhan Nhã Quỳnh miễn cưỡng kìm lòng, quỳ gối xuống sờ lên đầu anh: “Anh Tuấn nhà ta thật là đáng thương. Đi theo em và anh của em cho đến khi sự việc được giải quyết, rồi sau này em sẽ đền bù cho anh, được không?”

Cô gái nhỏ thơm tho, mềm mại giống như một viên kẹo ấm áp, ngọt ngào kéo anh vào trong ngực. Dấu vết hối hận cùng bất bình để lại trong lòng Giang Anh Tuấn trong nháy mắt được chữa khỏi, cảm giác được bàn tay nhỏ bé vuốt ve trên đầu, anh nhắm mắt lại hưởng thụ.

Cảm nhận được ánh mắt có chút kinh hãi của NhanHướng Minh, ho nhẹ ra hiệu cho bác sĩ, đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ bé: “Tắm rửa rồi thay quần áo khác! Anh đưa em về. Anh trai và ông ngoại đều ở đó, bọn họ rất nhớ em.”


Bình luận

Truyện đang đọc