NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH

“Giang Anh Tuấn đang chạy đến đây rồi. Trần Nhật Linh, cô định để cho Giang Anh Tuấn đưa hai người này đi dễ dàng như vậy à?”

Anh ta không hề khách sáo đi qua rót một ly rượu, rồi nhếch miệng nếm thử: “Ừm, rượu vang năm nay không tệ, cô Châu biết hưởng thụ thật.”

“Anh có cách gì hay à?”

Lúc này Trần Nhật Linh đang uống rượu một cách thoải mái, trước đó nhận được tin tức Giang Anh Tuấn vẫn còn đang tìm kiếm. Bên trong Frigiliana có rất nhiều nhà xưởng, lúc trước cô ta đăng kí đã dùng tên của một người không đáng chú ý đến làm việc dưới trướng Dương Thừa Húc, không ngờ rằng lại bị tra ra nhanh chóng như vậy. Một khi Giang Anh Tuấn tìm được đến đây, chắc chắn cô ta sẽ không giữ nổi Nhan Nhã Quỳnh nữa.

“Cô muốn Giang Anh Tuấn đúng không, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất đấy!”

Vũ Tuyết Ngọc nhíu mày, xích lại gần, một tay giữ lấy gáy cô ta, kề sát vào bên tai cô ta nhẹ nói: “Cô tự tay giao Lê Quốc Nam đưa Giang Anh Tuấn, Nhan Nhã Quỳnh thì để tôi đưa đi. Lúc đó cô giả vờ giúp anh ta đuổi theo tôi rồi giả vờ bị thương trên người.”


“Đám vệ sĩ này cũng giải tán đi, Giang Anh Tuấn nhìn thấy đương nhiên sẽ cho rằng do chính cô xuống tay.”

“Cứ làm như thế, tình địch đã bị tôi mang đi, cô còn mang được cái danh ân nhân cứu mạng của Lê Quốc Nam. Như thế thì dù là Giang Anh Tuấn hay NhanKiến Định cũng phải tiếp đón cô một cách đàng hoàng theo phép lịch sự, chỉ cần có thể được ở bên cạnh Giang Anh Tuấn, cơ hội của cô sẽ nhiều hơn!”

Trần Nhật Linh bỗng khẽ giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Tuyết Ngọc, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và do dự.

“Dù có như vậy, nhưng Lê Quốc Nam vẫn nhớ rõ ràng những gì với anh ta. Chỉ cần anh ta tỉnh lại, Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định nhất định sẽ là người đầu tiên đối phó với tôi. Đến lúc đó, tôi có được toàn mạng hay không còn khó nói. Vũ Tuyết Ngọc, có muốn đẩy tôi vào chỗ chết thì cũng tìm cách nào hay một chút.”

Lúc trước cô ta không hề có ý định để cho Lê Quốc Nam và Nhan Nhã Quỳnh còn sống trở về, làm chuyện gì cũng không nể nang.

Bây giờ muốn dùng cách này để chiếm được tình cảm, chỉ cần Lê Quốc Nam tỉnh lại, ngày chết của cô ta sẽ không còn xa.


“Đương nhiên tôi sẽ có cách để cả đời này Lê Quốc Nam không bao giờ tỉnh lại, cơ hội chỉ có lần này, muốn hay không thì phải xem chính bản thân cô rồi.”

Vũ Tuyết Ngọc nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, ngồi lại trên ghế, nghiêng chân, một tay chống cằm, trên mặt dần dần hiện lên một nụ cười.

“Cách gì? Vũ Tuyết Ngọc, anh phải biết, chỉ cần tôi xảy ra chuyện, Giang Anh Tuấn nhất định sẽ biết đến sự tồn tại của anh, anh và Lê Quốc Nam ở gần nhau lâu như vậy, anh là ai, anh ta chắc chắn sẽ đoán ra được…”

“Gần đây tôi có nghiên cứu ra một loại thuốc mới, tác dụng phụ là sẽ làm cho người sử dụng rơi vào trạng thái ngủ say. Bên ngoài trông sẽ giống như người thực vật, người tiêm thuốc này vào sẽ ngủ mê mệt như chết trong vòng một năm, dù có sử dụng thuốc Đông y cũng không thể nào chữa được tác dụng phụ do thuốc của tôi mang lại!”

Nghe vậy, Trần Nhật Linh bước đi như bay, xông lên nắm lấy cổ áo của anh ta: “Anh có chắc chắn thuốc này có tác dụng không, tôi cũng không dám dùng thứ chưa từng được kiểm định!”

Liếc mắt nhìn Lê Quốc Nam đang nằm trên mặt đất chưa rõ sống chết, Trần Nhật Linh hừ lạnh một tiếng.

Nếu chết thật thì còn dễ, lỡ có gì xui xẻo xảy ra làm cho Lê Quốc Nam tỉnh lại, lửa giận của Giang Anh Tuấn không phải là thứ mà cô ta có thể tiếp nhận, huống hồ khi đó không biết Vũ Tuyết Ngọc đã chạy đi đâu rồi, dù cô ta có muốn báo thù cũng không có cách nào.

“Đương nhiên là làm đã thí nghiệm rồi, nếu không tôi cũng sẽ không đưa cho cô.”


Bình luận

Truyện đang đọc