NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Chủ tịch Giang, Chủ tịch Nhanđến rồi „ Lâm Tiến Quân bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, quả nhiên điều gì đến sẽ phải đến, muốn tránh cũng tránh không được.

Giang Anh Tuấn thở dài, xoay người đi tới sô pha sau đó ngồi xuống: “Mời anh ấy vào đây rồi pha hai tách trà.

“Dạ vâng thưa Chủ tịch”
Lâm Tiến Quân cúi gập người rồi đáp lại một tiếng với vẻ mặt bình thản, sau đó quay người bước ra ngoài.

Khi NhanKiến Định bước vào, biểu cảm trên khuôn mặt của Giang Anh Tuấn cũng ngày càng trở nên nặng nề hơn, rồi đưa tay ra hiệu mời anh ấy ngôi xuống.


“Chủ tịch Giang có muốn giải thích một chút vê chuyện ngày hôm nay hay không”
Vốn NhanKiến Định không hề muốn để ý tới Giang Anh Tuấn tí nào nên vừa gặp đã trực tiếp nói thẳng.

“Quả thật chuyện ngày hôm nay là do tôi không đúng, nhưng Chủ tịch Tô, nếu như Hướng Minh đã là con của tôi vậy thì cũng nên để cho thằng bé quay lại nhận lại họ hàng tổ tiên chứ nhỉ, dù gì Hướng Minh cũng mang họ Giang”
Anh đứng dậy rồi đi tới bên cạnh NhanKiến Định với nụ cười trên gương mặt và giọng điệu đầy khách sáo.

“Nó tên là NhanHướng Minh và là con cháu nhà họ Nhanchúng tôi, có liên quan gì đến Giang Anh Tuấn cậu chứ?”
NhanKiến Định quay đầu lại nhìn về phía anh với ánh mắt sắc bén, vẻ mặt trở nên u ám, hai tay đưa ra sau lưng và khí thế bức người khiến người ta phải sợ hãi.

“Rốt cuộc Hướng Minh có phải là con trai của tôi hay không thì chắc hẳn anh là người rõ ràng nhất, chuyện năm đó quả thật là sai lầm của tôi, nhưng mà chẳng lẽ anh không suy xét một chút vê tương lai của Nhã Quỳnh và Hướng Minh hay sao?”

Anh đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt nhìn thẳng vào NhanKiến Định, khí thế trên người cũng không hề thua kém anh ấy.

NhanKiến Định khẽ cúi đầu, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng một người cậu như anh ấy lại không có cách nào thay thế được vị trí người bố của cậu bé, tuy đứa trẻ không nói ra nhưng Hướng Minh thật ra vẫn luôn mong muốn có bố.

“NhanKiến Định, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cho Nhã Quỳnh mãi chìm đắm, không thoát khỏi bóng ma quá khứ hay sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ấy, hai mắt của Giang Anh Tuấn chợt sáng ngời, quả nhiên dù có nói nhiều đến đâu đi chăng nữa thì anh ấy chắc chắn sẽ tỉ mỉ cân nhắc vê những chuyện có liên quan đến hạnh phúc của Nhã Quỳnh và Hướng Minh.

“Trong khoảng thời gian này tôi không muốn cậu lại xuất hiện bên cạnh Nhã Quỳnh và Hướng Minh, tôi quả thật cũng mong muốn em gái mình có thể sống hạnh phúc, nhưng nếu như bản thân em ấy muốn có một cuộc sống như bây giờ, thì tôi nhất định sẽ không để người khác tới quấy rầy em ấy”
NhanKiến Định ngước mắt nhìn Giang Anh Tuấn với ánh mắt sắc bén, anh ấy cũng thật sự mong muốn Hướng Minh có một người bố, nhưng dù thế nào mọi chuyện cũng đều phải suy xét đến Nhã Quỳnh trước.

“Nếu anh đã nói như vậy thì tôi chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng nhờ anh chuyển lời đến Nhã Quỳnh giúp tôi”


Bình luận

Truyện đang đọc