NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Vệ sĩ đưa trà lên, cúi đầu nói vào tai cô ta: “Cô chủ, cô đã không trở về trong khoảng thời gian dài rồi, cậu chủ rất lo lắng, hỏi khi nào cô trở về nhà, còn nói gần đây có mấy vị khách không mời mà đến thành phố, cậu chủ bảo cô cẩn thận một chút.”
“Biết rồi, đi nói với anh ấy, một vài tiếng nữa tôi sẽ về.

Đi điều tra về mấy vị khách đó, tra rõ xem rốt cuộc là ai đến, nếu như là người đó, lập tức thông báo cho Vũ Nguyên Hải.”
Khuôn mặt Trần Nhật Linh lạnh nhạt, điện thoại ở cạnh sô pha đột nhiên rung lên, tên lớn hiện rõ ràng trên màn hình.
Cô ta chau mày lại, liếc mắt nhìn vệ sĩ, anh ta cũng là một người biết thức thời, gật đầu rồi quay người nhanh chóng rời đi.
Chưa đi được vài bước, lại nghe thấy Trần Nhật Linh hỏi: “Đã liên hệ được chưa?”
Đối phương hình như đã nói điều gì đó làm cô ta không vui, Trần Nhật Linh bỗng nhiên tức giận: “Đám ăn hại này, nhanh lên.”
Cô ta lập tức cúp máy, đổ cốc trà trong tay xuống chân Nhan Nhã Quỳnh, nước trà nóng bỏng hắt vào chân cô.
“Người đã cho cô nhìn rồi.


Tôi thấy Lê Quốc Nam cũng không có thời gian để ôn lại chuyện cũ với cô đâu, cô vẫn nên đi với tôi trước đi!”
Nhan Nhã Quỳnh bị vặn tay lại, đối mắt với Lê Quốc Nam, tuy đã tưởng tượng đến cảnh này rất nhiều lần, thế nhưng lòng cô vẫn cảm thấy hoảng loạn.
Vệ sĩ túm lấy cổ cô, cằm dưới của cô bị Trần Nhật Linh cấu đến bật máu, đau đớn vô cùng, lúc này cô mới tỉnh táo hơn một chút.
“Gọi điện thoại cho Anh Tuấn.”
Giọng điệu không có chút thương lượng nào, bộ dạng coi thường sinh mạng của tất cả mọi người.
“Gọi đi, bảo rằng bây giờ cô rất an toàn, đã đón được Lê Quốc Nam rồi, để anh ấy ngoan ngoãn đợi ở trong nước, nhân tiện bảo Anh Tuấn nói một tiếng với NhanKiến Định.

Nhớ kỹ, chỉ cần có một người trong bọn họ qua đây tìm cô, Lê Quốc Nam chắc chắn sẽ mất mạng.”
Đôi mắt Trần Nhật Linh lộ ra sự hưng phấn đến điên cuồng, cô ta nhìn Nhan Nhã Quỳnh, nhắc lại một lần nữa.
Nghe cô ta nói như vậy, trong lòng Nhan Nhã Quỳnh đã có một kết luận chắc chắn.

Anh Tuấn hoặc anh trai cô, một trong hai người bọn họ đã đến đây, thậm chí có thể lập tức tìm đến chỗ cô, rất có khả năng… Cô sẽ được cứu.

Cô nhổ nước bọt lên mặt Trần Nhật Linh, ánh mắt tàn nhẫn: “Anh Tuấn đã đến đây rồi! Trần Nhật Linh, cô nói xem, nếu như Giang Anh Tuấn nhìn thấy bộ dạng độc ác tàn nhẫn này của cô, sau này anh ấy sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì!”
“Con đ ĩ, không gọi đúng không!”
Má Trần Nhật Linh hơi ướt, con ngươi cô ta co lại, nhanh chóng quay đầu đi nhưng không tránh kịp, nỗi hận đã lấp đầy cô ta.

Cô ta hung hăng lau nước trên mặt đi, Trần Nhật Linh tát Nhan Nhã Quỳnh một phát, âm thanh của bàn tay chạm vào má lảnh lót, chỉ cần nghe tiếng thôi là biết Trần Nhật Linh dùng nhiều sức đến mức nào.
Một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng của Nhan Nhã Quỳnh: “Tôi nhất định sẽ không gọi.

Trần Nhật Linh, Anh Tuấn sẽ tìm thấy tôi trước khi cô gi ết chết tôi, sau đó trả thù cho tôi không một chút lưu tình!”
Nhổ một ngụm máu ra, Nhan Nhã Quỳnh mím môi, trong họng toàn là mùi máu tươi, cô vẫn cảm thấy không thể thích ứng, miệng toàn là mùi vị kỳ lạ, biểu cảm trên mặt càng dữ tợn hơn.
“Đương nhiên cô có thể không gọi.

Thế nhưng người trong đó, tôi không bảo đảm được sẽ làm ra chuyện gì, chính là… Không biết cô có cảm thấy đau lòng không!”
Nhan Nhã Quỳnh run rẩy lùi về sau hai bước, nhìn Trần Nhật Linh, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.
Vệ sĩ nhìn Chu Văn, bước lên trước chắn tầm nhìn của cô ấy, thấp giọng mắng: “Đồ vô tích sự!”


Bình luận

Truyện đang đọc