NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH

Dù sao cũng có ông cụ Liễu đi theo Giang Anh Tuấn tìm kiếm ở Frigiliana rất nhiều ngày, công tước Otto quay về thì lập tức đổ bệnh, bị sốt cao đến bây giờ mới có thể coi như đỡ được một chút. Chỉ sợ lây bệnh sang cho Nhan Nhã Quỳnh vốn đã ốm yếu, nên phải cố gắng chịu đựng đến bây giờ cũng chưa dám quay lại. Mặc dù bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, bác sĩ cũng nói đây không phải là bệnh truyền nhiễm, chỉ cần không tiếp xúc nhiều sẽ không có vấn đề gì mới chuẩn bị ngày mai đến thăm.

Lúc này, toàn bộ quần áo trong tủ đã bị ném ra một lượt, bên trong có ba loại màu lộn lại với nhau là màu đen, màu trắng và màu xám. Trên tay Otto còn mang theo hai bộ quần áo, đứng trước gương mà khoa tay múa chân, cuối cùng cũng chọn được một bộ thích hợp.

Vất vả vứt quần áo lung tung, bây giờ đến lượt giày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thu lại tất cả quần áo rồi bắt đầu lựa chọn một cách cẩn thận.

Chọn được quần áo để trước mặt công tước Otto, cảm thấy hài lòng gật gật đầu rồi Otto nằm ở trên giường, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ mềm mềm đáng yêu của yelis, trong mắt hiện lên sự vui vẻ sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.

Mùa đông nhanh chóng đến gần, mặt trời mọc so với mọi ngày chậm hơn rất nhiều, mây đen lặng lẽ trôi tới nơi đây, tiếng mở cửa sổ vang lên một cách nặng nề, cảm giác lạnh lẽo chạm vào làn da, da đầu của NhanHướng Minh run lên, mau chóng giải quyết được vấn đề của vệ sinh của mình, vui vẻ bước trên con đường tìm mẹ không có lối về.

Đêm qua bận bịu đến nửa đêm mới có thể thoát ra được, lúc này Giang Anh Tuấn mới cảm nhận được hương vị ngọt ngào khi ôm Nhan Nhã Quỳnh chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài cửa lại truyền đến âm thanh, mặc dù là rất nhỏ nhưng lại cố ý rơi vào tai anh, thật là đáng ghét.


Tiếng vang lặp đi lặp lại hơn mười phút, cuối cùng sau ba lần trở mình của Diệp Quỳnh Thi, anh mới cảm thấy không nỡ, buông tay ra ngồi xuống.

Trong mắt anh nổi đầy tơ máu, phát ra những hơi thở nặng nề, giống như một người máy quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

Lông mày nhanh chóng nhíu lại, trên trán hiện lên từng sợi gân xanh, làm ra vẻ giận dữ không thể ngăn cản.

“Hướng Minh.”

Cứ nghĩ rằng là con vật gì đó, không ngờ rằng vừa quay đầu lại đã thấy đứa bé NhanHướng Minh giống như một con sóc, chạy tới chạy lui mang thức ăn vào trong phòng, trên đường đi con ăn vụng mấy cái.

“Bố, bố tỉnh rồi à?”


Để đồ ăn vặt trên tay xuống, NhanHướng Minh mỉm cười nheo hai mắt lại, nhảy nhót chạy đến trước giường.

“Sao tới đây sớm vậy?”

Xoa xoa cái đầu vẫn đang còn đau nhức, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời vẫn còn mờ mịt, lại càng cảm thấy đầu mình đau hơn, không hiểu tên nhóc này đang suy nghĩ cái gì, sớm như vậy đã chạy đến đây tạo áp lực cho anh.

“Đêm qua con có đi gặp bác sĩ, bác sĩ bảo mẹ con ăn quả hạch sẽ nhanh khỏi bệnh hơn.”

Nói xong những lời này, NhanHướng Minh cảm thấy hơi xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đỏ bừng lên, một tay cầm lấy chăn ở trên giường, nói xong rồi cúi đầu xuống mân mê góc chăn.

Biết là tên nhóc này lo lắng cho Diệp Quỳnh Thi, Giang Anh Tuấn cũng không muốn đánh vào lòng tự ti của NhanHướng Minh nên cố gắng kìm nén tức giận rồi xoa xoa cái đầu nhỏ của NhanHướng Minh nói: “Hướng Minh, bố mẹ bây giờ vẫn còn đang ngủ, ba biết con muốn mẹ con nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng đối với ăn thì giấc ngủ quan trọng hơn nhiều, con quay về đi, đợi đến tám giờ lại đến.”

Cuối cùng, vẫn còn tức giận khi ở trên giường nhưng giọng nói của Giang Anh Tuấn đã dịu đi rất nhiều, chỉ có phần hơi không vui một chút.

Vừa nói xong, đột nhiên NhanHướng Minh ngước đầu lên, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt, cái mũi đỏ rực và đôi mắt trông mong nhìn anh: “Bố, bố bị con đánh thức phải không?”


Bình luận

Truyện đang đọc