NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Hiện tại Hải Phòng sợ là đã bị lật tung lên rồi, muốn giấu được Giang Anh Tuấn mà đem giấu NhanKiến Định ở chỗ này là chuyện không thể nào, chắc chắn là chẳng bao lâu Giang Anh Tuấn nhất định có thể tìm tới nơi này, điều ấy trong lòng Trần Tuấn Tú hiểu rất rõ.

“Vậy phiền Tổng giám đốc Trần gửi đến em gái tôi một câu”
Biết tạm thời không thể đi được, NhanKiến Định bình tĩnh đi về phía giường, cơ thể hiện tại vẫn còn cứng đờ, vừa động một cái là thấy không thoải mái, cổ tay cổ chân bị trói chặt trong thời gian dài, đau như bị kim châm muối xát, anh nhăn chặt mày, nói tiếp: “Chỉ cần Tổng giám đốc Trần giúp tôi báo bình an là được rồi.


Nói xong NhanKiến Định lại cúi đầu, một tia sáng lóe lên trong mắt, đã đến lúc này rồi, vậy thì chắc chắn là Giang Anh Tuấn đã phát hiện ra chuyện anh và Lê Quốc Nam mất tích, chỉ cần Trần Tuấn Tú liên lạc với nhà họ Nhanthì Giang Anh Tuấn sẽ có thể thông qua đường dẫn của Trần Tuấn Tú tìm ra được nơi này.


“Tổng giám đốc Nhanrất thẳng thắn, lời của cậu, tôi đây tất nhiên sẽ chuyển giúp cậu, nếu như cậu Nam không có gì muốn nói thì hai người cứ nghỉ ngơi cẩn thận đi!”
Món hời đã thu về tay, hiện tại Hải Phòng chắc đã vô cùng loạn rồi, cũng đã tới lúc nên chuyển ít tin tức về thôi.

Trần Tuấn Tú vừa nói xong thì đứng dậy, xoay người rời đi, cũng không bảo phải trói hai người tiếp, cái dáng vẻ vô cùng tự tin vào nơi này của ông ta làm NhanKiến Định có chút nghi ngờ, sợ là hiện tại hai người bọn họ đã chẳng còn ở Hải Phòng nữa rồi.

“Anh Định, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể bị động như thế sao? Tuy rằng nơi này có nhiều vệ sĩ như thế nhưng nếu hai chúng ta bắt tay với nhau, một người chạy trốn nhất định sẽ không có vấn đề gì…”
“Một người trốn? Một người ở lại sẽ bị đối xử thế nào em có nghĩ tới không? Mọi thứ đều phải suy nghĩ thật kĩ rồi hãy tính tiếp.

Còn nữa, anh nghi ngờ giờ chúng ta đã không còn ở Hải Phòng nữa rồi, giờ chú ý quan sát xung quanh, trước tiên phải điều tra rõ xem chúng ta đang ở đâu đã!”
Cắt đứt lời Lê Quốc Nam đang nói, NhanKiến Định cắn răng nhìn người còn đang ngồi dưới đất, hận không thể đánh chết người này, một khi điều mấu chốt được giải quyết thì mọi việc khác đều như xong cả rồi.

Lê Quốc Nam: ‘…
“Bố, chúng ta đã tốn biết bao công sức mới bắt được NhanKiến Định, chẳng lẽ cũng chỉ vì TQT này thôi sao?”
Trần Hiền hơi khó hiểu với hành động của Trần Tuấn Tú, chờ sau khi đi xa một chút thì mới nghi ngờ hỏi.

“TQT cũng chỉ là một món hời vớ thêm thôi, gửi tin tức về trong nước, chuyển lời của NhanKiến Định về cho Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn mà biết thì tự nhiên sẽ tới tìm chúng ta thôi.



Sắc mặt Trần Tuấn Tú lạnh lùng, xoay người đứng nhìn Trần Hiền, nói.

“Nếu làm thế thì không phải chúng †a sẽ làm lộ chính mình sao?”
Đã tốn biết bao công sức đưa hai người đó ra người ngoài, chẳng lẽ chỉ lấy được một công ty TQT.

Giờ lại muốn dụ Giang Anh Tuấn tới đây, lỡ như Giang Anh Tuấn cứu cả hai người kia về, không phải là mất nhiều hơn được sao? Không thể hiểu nổi, Trần Hiền nâng tay vuốt lên cằm mình, đầu mày đều đã nhăn chặt, cúi đầu suy tư.

“A, con nhớ kỹ cho bố, bất kì lúc nào, bản thân phải tìm tới tận cửa để nói điều kiện thì đều là hạ sách.


Đợi người tìm tới tận cửa, điều kiện tự nhiên cũng do chúng ta tùy ý đưa ra.

Đến lúc đó phải xem anh em NhanKiến Định và Nhan Nhã Quỳnh ở trong lòng Giang Anh Tuấn quan trọng tới mức nào rồi.

Nhớ rõ, tin này nhất định phải gửi trực tiếp cho Nhan Nhã Quỳnh, còn nữa, con đi tìm tín vật quan trọng của NhanKiến Định gửi cùng nữa”
Trong đầu ông ta có cảm trăm ngàn suy nghĩ, lần này, mặc kệ là Giang Anh Tuấn cứu người hay là không cứu người thì nhất định cũng sẽ tổn thất nặng nề.

Người nhà họ Nhanquả nhiên là rất hữu dụng, mười năm trước đã giúp ông ta một lần, mười năm sau lại giúp thêm ông ta lần nữa, quả thật đúng là phúc tinh của nhà họ Trần bọn họ mài Đã kiểm tra cả một ngày mà vẫn chẳng thu được gì, Nhan Nhã Quỳnh buồn bã ngồi trong phòng, trong lòng vô cùng rối loạn, tuy rằng cô tin Giang Anh Tuấn nhất định có thể tra được ra chuyện này nhưng dựa vào thế lực của Sunrise, tra tới giờ rồi mà vẫn không có chút tin tức nào thì sợ rằng…


Bình luận

Truyện đang đọc