NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Cậu chủ Hiền, xin hỏi có phải bây giờ anh đang thương lượng vấn đề vị trí chủ nhà của đời tiếp theo sao? Có phải người đang nằm trong quan tài băng là tổng giám đốc Vũ Tuyết Phương không?”
“Cậu Hiền, tổng giám đốc Phương đã qua đời như thế nào vậy? Tại sao đến bây giờ thi thể vẫn được bảo quản như thế này?”
“Tổng giám đốc Tuấn, ông và cậu Hiền đã xé mặt nạ với nhau rồi sao?
Nguyên nhân dẫn đến vụ cãi vã này của hai người là gì vậy?”
“Nghe nói cô chủ của tập đoàn Phước Sơn cũng đã trở về rồi, phải chăng là cô ấy cũng tham gia vào lần tranh đấu này? Tổng giám đốc Tuấn, ông nghĩ như thế nào?”
Mỗi người một câu, khiến cho bầu không khí vốn căng như dây đàn nay lại càng căng thẳng hơn.

Trần Hiền hơi nhếch môi lên, sắc mặt trắng bệch nhìn đám người này.

Lần này anh ta tính toán sai rồi, không cần biết Trần Tuấn Tú có kịp dìm tin tức xuống hay không, nhưng hình tượng của anh ta ở Hải Phòng này đã hoàn toàn xấu đi rồi.
“Trần Tuấn Tú, đây chính là thái độ lấy người của ông sao?”
Sức mạnh trên tay vô thức tăng lên, quan tài băng tuột xuống một chút, kẹt trên vách đá cheo leo nguy hiểm.

Xung quanh Trần Hiền là mấy chục vệ sĩ, sắc mặt ai cũng không dễ nhìn.

“Những người này căn bản không phải do bố gọi tới.

Trần Hiền con đừng kích động, con muốn cái gì bố cũng sẽ đưa cho con, chỉ cần con đưa bà ấy trả lại cho bố, thì yêu cầu gì của con bố cũng đồng ý”
Mắt thấy quan tài băng sắp rơi xuống vách núi, Trần Tuấn Tú vô thức bước theo hai bước, muốn giữ nó lại, sắc mặt ông ta chuyển từ đỏ sang trắng, rồi sau đó dần dần xám xịt đi.
Trần Hiền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nặng nề nhìn về phía đám phóng viên đang kêu la ồn ào cách đó không xa, đột nhiên không kiêm chế được mà nổi giận.

Hai mắt anh ta đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn Trần Tuấn Tú cũng rất u ám đáng sợ.
“Bảo những kẻ đó cút hết đi! Tự ông ra nói đi.

Chỉ cần làm cho tôi hài lòng thì tôi sẽ trả mẹ lại cho ông.

Nếu không, thì sợ là mẹ phải xuống dưới đáy biển nằm nghỉ ngơi thôi!”
Tình huống lúc đầu vốn thiên về một bên, nhưng hiện tại đám phóng viên này đã khiến Trần Hiền hoàn toàn rơi vào tình thế bị động, bất cứ lúc nào cũng có thể giết bố, hủy thi thể của mẹ.
Bất kể là tin tức gì bị truyền ra ngoài, thì cái danh bất trung bất hiếu cũng sẽ gắn lên người anh ta, không thể xóa đi được.


Lúc trước anh ta chọn nơi này là bởi vì nó không có dấu vết nhiều người đến.

Nhưng hiện tại, liếc mắt nhìn về phía đằng xa, cát bụi vẫn không ngừng bay lên tứ tung, có lẽ vẫn có rất nhiều người đang tiếp tục tới, cho nên chắc chắn là không thể giấu diếm được, nhất định phải giải quyết nhanh chóng.
“Đuổi người đi, không cho phép tới gần nơi này”
Trân Tuấn Tú sắc mặt âm trầm ra lệnh cho vệ sĩ đuổi đám phóng viên trong phạm vi trăm mét kia đi.

Sau đó ông ta hơi giơ tay lên, chậm rãi đi về phía Trần Hiền.
Tại khoảng cách nửa mét với quan tài băng, Trần Tuấn Tú bị hô dừng lại.
Nhìn quan tài chỉ cần giơ tay ra là với được kia, cuối cùng trong lòng Trần Tuấn Tú cũng nhịn được lửa giận.
“Có yêu cầu gì thì chúng ta cứ từ từ nói chuyện, quan tài băng sắp tan ra rồi.

Trần Hiền, bố có lỗi với con, nhưng mẹ con thì chưa từng làm gì có lỗi với con cả, không hề! Bố cầu xin con trả bà ấy lại cho bốt”
Hai mắt Trân Tuấn Tú đỏ bừng, con ngươi co rụt lại, trong mắt xuất hiện tia máu đỏ, khuôn mặt tiều tụy trắng bệch, nhìn như già đi cả mười tuổi.
“Bây giờ tôi như thế này, có hơn nửa là nhờ ông mà ra.

Bố, từ nhỏ đến lớn tôi vẫn suy nghĩ một vấn đề, không biết ông có thể giải đáp cho tôi không”


Bình luận

Truyện đang đọc