NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Hiếm có lắm anh mới trở về một lần, Trân Nhật Linh không muốn lãng phí thời gian.
Giang Anh Tuấn vốn dĩ cũng không để ý đến cô ta mà bước lên, đi lướt qua bên cạnh, rất nhanh đã bỏ Trần Nhật Linh lại đằng sau.
Tay Trần Nhật Linh còn giữ giữa không trung, bị ngó lơ như thế khiến cho sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng.
Cuối cùng khẽ cắn môi, giận dữ mắng mỏ mấy người hầu đứng bên ngoài một trận, sau đó tâm trạng mới tốt hơn, lững thững đuổi kịp Giang Anh Tuấn.
Trong đại sảnh chỉ có ông cụ Chánh ngồi trên bàn dài, đèn đuốc sáng trưng, đồ ăn đã sớm bày lên bàn, hơi thức ăn lượn lờ bốc hơi nóng, nhưng lại quạnh quế chỉ có ba người bọn họ.
Giang Anh Tuấn không thèm để ý mục đích của bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì, anh tiện tay kéo cái ghế đối diện ông cụ Chánh ra rồi ngồi xuống.
Trần Nhật Linh theo sau lưng gật nhẹ đầu với ông cụ Chánh: “Đã về cả rồi, Anh Tuấn dù gì cũng nên ăn một chút rồi chúng ta hãng nói chuyện.

Ông vì chờ cháu mà đã hâm nóng đồ ăn ba lần rồi đó.

Có chuyện gì thì cứ ăn cái đã rồi nói sau!”

Ông cụ Chánh hình như cũng có ý này, ra hiệu Trân Nhật Linh nhanh chóng ngồi xuống, nâng đũa lên làm bộ gắp thức ăn.
Giang Anh Tuấn cười khẩy một tiếng, khoanh hai tay lên ngực, tựa lưng vào ghế: “Tôi nói mà, lòng dạ xấu xa ai mà chẳng biết…”
Lúc anh nói chuyện có nhìn thoáng qua phòng bếp, thấy có bóng người nhốn nháo.

Trong lòng đã cảm thấy không đúng lắm nhưng vẫn muốn nhìn đến cùng xem hai người này diễn trò gì, vì thế bèn ngồi thẳng lưng lên, cầm đũa trên bàn lười biếng ăn vài miếng.
Thấy không hợp khẩu vị nhưng ly rượu bên cạnh lại tương đối đúng ý anh.
Cảm thấy sắp hết kiên nhẫn, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn nhịn bực bội xuống mà mở lời: “Ăn cũng ăn rồi, có chuyện gì thì mau nói đi: “Vội gì chứ, đến thời gian ăn cơm cùng ông nội cũng không có hay sao!”
Ông cụ Chánh run rẩy đứng lên, lần trước cãi nhau nằm viện đúng là cũng không ít thương tổn.

Đến bây giờ còn chưa hết, ông ta vừa lo lắng cơ thể lại không kìm được mà phát lên: “Huống chi, vị hôn thê của cháu là Nhật Linh, cũng đã qua lâu như vậy rồi, cháu định bao giờ kết hôn với nó đây.
“À” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Ánh mắt Giang Anh Tuấn lạnh đi: “Người phụ nữ tốt như vậy Giang Anh Tuấn không có phúc hưởng thụ.


Nếu ông thích, không ngại mình đã kết hôn thì dù sao gả cho ông cũng coi là người nhà họ Giang rồi.”
Anh tiếp tục với khuôn mặt tươi cười: “Vậy sau này Trần Nhật Linh cũng coi là người nhà họ Giang chúng ta.

Dù cho sau này cháu phải gọi là bà thì cháu cũng có thể chấp nhận được”
Trong lời nói chỉ toàn ác ý…
Ông cụ Chánh tức giận đến mức cả người run bần bật, đứng không vững rồi ngã ngồi trên ghế, chỉ quải trượng thẳng tắp vào anh ,, tức giận đến mức nói không ra hơi.
Nhưng sắc mặt Trần Nhật Linh lại không thay đổi, vội vàng chạy tới giúp ông cụ Chánh nguôi giận: “Ông à, Anh Tuấn chỉ nói đùa thôi, ông đừng nghe anh ấy nói bậy.

Mấy hôm nay tâm trạng anh ấy không được tốt, cháu có thể hiểu được…
“Nghiệp chướng, Giang Anh Tuấn, cái tên nghiệp chướng nhà anh.

Tôi cho anh hay, nếu anh còn có cái thái độ này thì chuyện của Nhan Nhã Quỳnh anh đừng hòng biết.

Đời này dù tôi có chết cũng sẽ mang vào quan tài, không bao giờ nói cho anh.”


Bình luận

Truyện đang đọc