NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


‘ Gió tạt qua làm cho tiếng nói của Nhan Nhã Quỳnh không còn rõ ràng, nhưng ánh mắt cô vẫn long lanh, miệng ngọt ngào nói với NhanKiến Định.
“Hừ, tôi đã bảo người chuẩn bị đồ cần dùng từ lâu rồi.

NhanKiến Định, tại nơi này tôi sẽ cho em gái anh, cho tất cả mọi người chứng kiến, tận mắt thấy rõ Chủ tịch của TQT là hạng người bi3n thái kinh tởm như thế nào”
Vừa dứt lời, cô ta giơ tay lên, năm người đàn ông xấu xí kia đã nhanh chóng xuất hiện, một người cầm theo một chén nước, từ phía sau kho hàng chậm rãi bước tới.

Năm người này sắc mặt đều trắng bệch, người trần như nhộng, không có gì che chắn.
“Nhật Linh, con là đứa con duy nhất thừa kế nhà họ Trần, từ nay về sau gia sản nhà ta đều thuộc cả về con.

Tại sao con phải làm như vậy, mau nghe lời của mẹ con đi, xuống đây nào.


Mọi gièm pha tai tiếng bố đều sẽ giúp con giải quyết, có được không?”
Trần Tuấn Tú bước lên phía trước, ánh mắt dao động, tỏ ra vô cùng từ ái yêu thương.
“Bố à, thật buồn cười làm sao, người phụ nữ trong lòng bố thế mà cả đời lại chỉ yêu một mình người đàn ông tên NhanHuỳnh kia thôi, thế mà bố lại còn một lòng một dạ yêu thương chăm sóc cho bà ta.

Con mới là người thân duy nhất trên đời này của bố.

Bố đối xử với bà ta như vậy, thử hỏi làm sao người còn tư cách làm bố của con đây?”
Càng nói Trân Nhật Linh càng trở nên điên cuống, vẻ mặt vặn vẹo xấu xí, con dao trong tay cũng quơ lên lung tung.
“Nhật Linh, con nói hươu nói vượn cái gì vậy? Mau xuống đây, có chuyện gì chúng ta cùng về nhà rồi nói với nhau”
Trần Tuấn Tú kéo Vũ Tuyết Phương ra phía sau để che chở, nhìn một lượt qua phía NhanKiến Định và Nhan Nhã Quỳnh, cuối cùng mới dừng lại trên người Trần Nhật Linh.
“Haha, tôi nói hươu nói vượn sao? Tôi trước giờ có cái gì để mà nói hươu nói vượn chứ, chuyện này rõ ràng tất cả mọi người hầu trong nhà đều biết cả.


Tôi thật ngu ngốc mới nghĩ rằng các người không hề thích tôi, là lỗi của tôi.

Vũ Tuyết Phương, nếu thật sự không làm gì trái với lương tâm, bà có dám chứng minh trước mặt NhanKiến Định và Nhan Nhã Quỳnh không?”
Trần Nhật Linh cao giọng, hất cằm lên rồi khinh miệt nhìn về phía người đàn bà đang được Trần Tuấn Tú bảo vệ ở sau lưng.
“Nhật Linh, mẹ biết mấy năm nay mẹ quả thật có lỗi với con, trước đây mẹ thích NhanHuỳnh, nhưng chuyện đó đâu còn gì liên quan nữa đâu.
Nhà họ Trần kinh doanh càng ngày càng trở nên tốt hơn, thậm chí còn có khả năng vượt qua được nhà họ Thịnh.
Bao lâu nay mẹ đều gắn bó chẳng rời, cả đời đầm mưa dãi nắng ở đây, không còn vương vấn những chuyện cũ nữa.
Nhật Linh, con buông tay đi, bây giờ quay đầu trở về vẫn còn kịp.”
Nói dứt lời, cả mặt Vũ Tuyết Phương đều đỏ bừng vì xúc động.
“Các người đều là những kẻ dối trá lừa đảo, cái gì mà kịp cơ chứ? Tất cả đã quá muộn rồi, cút hết đi cho tôi.”
Trần Nhật Linh không kìm nén nổi cảm xúc của mình, cô ta ngồi sụp xuống đất, liên tục cười lớn khiến cho mọi người đều sởn gai ốc không thôi.

Còn Nhan Nhã Quỳnh ngồi ở trên ghế cũng không dám nhiều lời, giống như phạm nhân đang ngồi ở giữa pháp trường, chỉ sợ Trần Nhật Linh phát điên lên.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện lơ là cảnh giác, Giang Anh Tuấn đã âm thầm chạy đến một nhà kho khác, thừa cơ Trần Nhật Linh và bố mẹ cô ta không để ý mà vọt người lên, cướp lấy con dao và hất mạnh Trần Nhật Linh sang một phía xa, sau đó nhanh chóng cứu lấy Nhan Nhã Quỳnh, chạy tới phía NhanKiến Định.


Bình luận

Truyện đang đọc