NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Một giọng nói lạnh lùng cùng với tức giận vang lên, Giang Anh Tuấn liền ngẩng đầu nhìn thấy ông cụ Chánh đứng xa xa ở phía cửa.

Khuôn mặt của Trần Nhật Linh trở nên cứng đờ, hiển nhiên cô ta không ngờ ông cụ Chánh sẽ đích thân tới đây sau khi giao chìa khóa cho mình.

Cô ta từ tư lùi lại hai bước rồi đi tới bên cạnh ông cụ Chánh đưa hai tay dìu ông cụ.

“Hiếm khi ông nội tới đây để gặp cháu mình với tâm trạng tốt như vậy.

Sao vậy, cảm thấy đau lòng sao?”
Giang Anh Tuấn đứng dậy, tay vô thức vuốt ve cái bụng vốn đã đau của mình rồi tiến về phía ông nội hai bước.

Đôi mắt của ông cụ Chánh khóa chặt trên mặt Giang Anh Tuấn, cả khuôn mặt lộ ra vẻ u ám và kinh khủng.

Nhan Nhã Quỳnh, người con gái đó quả nhiên không thể xem thường được, sau nhiều năm như vậy cô vẫn có thể khiến cho Giang Anh Tuấn hết lòng nghĩ về cô.


Vốn đang nghĩ đến việc thả người ra ngoài nhưng lúc này lại có cảm giác mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, cảm giác tồi tệ này khiến cho ông cụ Chánh vô thức nhíu mày rồi tiến về phía trước hai bước mà bản thân không nhận ra điều đó.

Trong lòng ông cụ Chánh đã suy nghĩ rất nhiều lần, ông có một bụng toàn biện pháp và chiến lược.

Nhưng sau nhiều năm như vậy ông ta đã sớm học được cái gọi là vui buồn không được thể hiện trên mặt, ngay cả khí chất trên người Giang Anh Tuấn đều là học từ ông cụ Chánh.

Không quan tâm đến lời nói của Giang Anh Tuấn, sau đó ông cụ Chánh tử rời khỏi đây cùng Trần Nhật Linh.

“Ông nội, cháu thấy Anh Tuấn hình như sắp không chịu đựng được rồi, cho dù là muốn đi tìm Nhan Nhã Quỳnh thì hiện tại Anh Tuấn cũng không thể bước ra khỏi cửa một bưóc.

Ông nội thật sự không thả Anh Tuấn ra sao?”
Trần Nhật Linh ngập ngừng, trong đầu cũng không nghĩ được nên nói như thế nào nhưng miệng cô ta lại buông lời ra trước.


Ông cụ Chánh quay đầu liếc nhìn Trần Nhật Linh, lúc đầu chọn cô gái này là vì có gia cảnh tốt lại ngu ngốc thì sau này sẽ dễ dàng kiểm soát hơn, nhưng không ngờ cô ta lại nói ra những câu như thế.

Cố nén lòng muốn khiển trách, ông cụ Chánh tay siết chặt tay chống nạng của mình rồi nở một nụ cười: “Giang Anh Tuấn, thằng nhóc đó nổi tiếng là cứng đầu trong khi ông nội thì còn có thể kiểm soát nó thì ông nội sẽ giúp cháu kiểm soát nó tốt hơn và sửa chữa những tật miệng cô ta lại buông lời ra trước.

Ông cụ Chánh quay đầu liếc nhìn Trần Nhật Linh, lúc đầu chọn cô gái này là vì có gia cảnh tốt lại ngu ngốc thì sau này sẽ dễ dàng kiểm soát hơn, nhưng không ngờ cô ta lại nói ra những câu như thế.

Cố nén lòng muốn khiển trách, ông cụ Chánh tay siết chặt tay chống nạng của mình rồi nở một nụ cười: “Giang Anh Tuấn, thằng nhóc đó nổi tiếng là cứng đầu trong khi ông nội thì còn có thể iểm soát nó thì ông nội sẽ giúp cháu kiểm soát nó tốt hơn và sửa chữa những tật “Thiên Đường” thì đúng là…”
“Nhưng dù sao con gái nhà bình thường đều không đến những nơi như thế, ở trong đó lâu đều có thể…
haiz, lần trước cũng trách Nhật Linh chỉ lo nói chuyện với Anh Tuấn mà không quan tâm cô Nhã Quỳnh, lúc trước có thể giúp đỡ hẳn là nên giúp đỡ…”
Trần Nhật Linh lặp lại ở trong đầu ba lần cho lưu loát rồi liên tục xác nhận không có vấn đề gì, nhìn vẻ mặt ông cụ Chánh trông cũng không thay đổi gì mới chậm rãi thở ra một hơi.

“Nhật Linh, ông thấy Anh Tuấn không giữ được mình vậy thì chỉ bằng kết hôn sớm chút đi, không phải người xưa hay nói trước thành gia sau lập nghiệp, chờ sau khi Anh Tuấn kết hôn với cháu thì sẽ biết kiểm chế hơn, sau này Nhật Linh hãy cố gắng để cho Anh Tuấn ít tới mấy nơi như “Thiên Đường” đó.


Ông cụ biết trong lòng cô gái đang dìu mình đang nghĩ gì nên sắc mặt không thay đổi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc