NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“NhanKiến Định và Lê Quốc Nam không phải ở ngay phía trước, cô Tô, cô có thể từ từ lựa chọn! Dù sao chúng tôi cũng không phải làm từ thiện, lần này cô chỉ có thể đưa một người đi, cần phải suy nghĩ kỹ!”
Không vòng vo, thậm chí không thành câu.

Sau khi nói rõ ràng ngắn gọn, liền quay người trở lại.

“Ý gì chứ! Trần Hiền, rốt cuộc anh có ý gì hả? Cái gì gọi là chỉ có thể đưa một người đi! Anh quay lại đây, Trần Hiền, anh đưa cho…”
Chỉ mơ hồ nghe được nửa đầu, nửa sau theo Trần Hiền rời xa, hoàn toàn không nghe thấy gì.

Giang Anh Tuấn nheo mắt, hàm răng cắn chặt.

Chỉ được đưa một người đi…
Quả nhiên anh nghĩ không sai, con cáo già Trần Tuấn Tú căn bản chỉ muốn nửa đời sau của họ sống trong đau khổ, loại chuyện này, Quỳnh Anh của anh lương thiện như vậy, chọn người nào cũng sẽ khiến cô suy sụp.


“Trần Tuấn Tú, ông đúng là một kẻ „ điên…
“Đúng, mày nói đúng, Giang Anh Tuấn, kể từ khi mày ép chết Tuyết Phương của tao, tao đã hoàn toàn phát điên, mọi hy vọng trong cuộc đời này của tao, đều bị chúng mày dập tắt.

Trơ mắt nhìn người thân yêu chết trước mặt, loại cảm giác này chúng mày sẽ không bao giờ hiểu! Nếu chúng mày đã không hiểu thì tao bắt chúng mày cũng nếm trải qual”
Hai hàng nước mắt chảy dài, Trần Tuấn Tú dùng sức đẩy Giang Anh Tuấn lùi về sau hai bước, nỗi tuyệt vọng và oán hận trong mắt lộ ra, ngửa đầu cười ra nước mắt, những sợi tóc bạc trên đầu lộ ra và khuôn mặt đã hằn đầy nếp nhăn, từ trên xuống dưới có mùi u ám kinh khủng, giống như một ác ma chui ra từ địa ngục, chứa đầy ác ý.

“Vũ Tuyết Phương vì Trần Nhật Linh tự mình chọn nhảy xuống, Trần Tuấn Tú, bà ấy vốn không muốn sống, tự bà ấy muốn chết, không liên quan gì đến chúng tôi! Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ để bất kỳ ai chết, tất cả mọi thù hận của ông đều do chính Trần Tuấn Tú ông tạo thành.

Ông có từng nghĩ, Vũ Tuyết Phương bà ấy vì phát hiện ra bộ mặt thật của ông mới đau lòng nhảy xuống biển không?”
Giang Anh Tuấn vừa nói vừa ấn thiết bị báo động trên quần áo, hai mắt anh nhìn Trần Tuấn Tú gắt gao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng!
“Không thể nào, không phải như những gì mày nói! Không phải như những gì mày nói.

.



Vẻ mặt của Trần Tuấn Tú thay đổi đáng kể, ông ta lảo đảo lùi về sau hai bước.

“Rốt cuộc tôi có gạt ông hay không, ông tự mình nghĩ lại là rõ”
Thời gian không đợi người, Giang Anh Tuấn cắn răng ép sát từng bước, kiên trì không được lâu như vậy.

Ai biết được một kẻ điên như Trân Tuấn Tú, có đột nhiên đổi ý ném người xuống hay không!
“Cách nói khích của chủ tịch Giang dùng thật tốt, tôi mới rời đi trong thời gian ngắn như vậy, bố tôi đã bị cậu bức bách tới mức này rồi!”
Vẻ mặt tối sâm, Trần Hiền bước tới đẩy Giang Anh Tuấn ra, đứng trước che chắn cho Trần Tuấn Tú, hai tay cắm trong túi áo khoác, dáng vẻ vênh váo ta đây.

Người đầu óc tỉnh táo trở lại, Giang Anh Tuấn biết tiếp theo mình đã không còn cơ hội, hai tay ghì chặt khung cửa sổ, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể kéo dài, nhất định phải đợi được người của anh tới mới có thể có cơ hội xoay chuyển.

Ở dưới lầu, Nhan Nhã Quỳnh cau mày theo hướng gió chạy về phía NhanKiến Định và Lê Quốc Nam, vừa bước đi thì bị vệ sĩ phía sau chặn lại, buộc phải ở lại chỗ cũ.




Bình luận

Truyện đang đọc