NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng NhanKiến Định, nhưng chỉ cần nghĩ tới đây là con trai của con gái ông, trong lòng ông liền không kìm được dịu dàng hơn, nói chung yêu ai chính là yêu cả đường đi lối về.

“Em gái tôi bây giờ rất tốt, có điều Hải Phòng bây giờ có chút phức tạp, tạm thời tôi còn chưa nhận được tin tức…
Tới đây hai ngày liền giải quyết được vấn đề, tốc độ ngược lại có chút vượt ngoài dự kiến của NhanKiến Định, nếu bây giờ trở về ngày thì sẽ không có việc qì.

“Linh Đan! Linh Đan! Lập tức thu dọn hành lý, sáng mai tôi muốn tới Hải Phòng…’ Đây cũng là trợ lý thứ tám bên cạnh ông, cũng là người ở lại lâu nhất, Otto cao giọng nói hai câu, sau đó liền ngồi trên ghế thất thân.

“Công tước, nếu như ông muốn xuất ngoại cần phải cùng…!
“Tôi muốn đi ra ngoài không cần báo cáo với bất kỳ ai cả, còn nữa, Linh Đan, cô đã ở bên cạnh tôi gần một năm, hẳn là biết tính tình của tôi thế nào chứ!”
Giọng điệu uy hiếp trắng trợn, Otto nheo mắt nhìn chằm chằm cô ta.


“Xin công tước yên tâm, tôi lập tức đi xử lý”
Linh Đan lập tức cúi đầu, cung kính nói, công tước đã đổi tám trợ lý bên người trong vòng hai năm, sỡ dĩ cô có thể ở lại cũng vì hai chữ nghe lời, điểm ấy chính cô hiểu rõ, Otto cũng hiểu rõ.

“Tạm thời ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi đã dặn dò người hầu đưa cậu tới một gian phòng, ngủ một giấc, ngày mai chúng ta xuất phát.”
Otto vỗ vỗ bả vai NhanKiến Định, thân thể cao lớn, lưng hơi gù, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Chuyện này đối với ông có đả kích không nhỏ, cả người như mất hết sức lực, hoàn toàn có dáng vẻ của một ông lão tuổi đã xế chiều, cũng giống như mất hết hi vọng sống vậy…
NhanKiến Định mím môi, đi theo người hầu đến gian phòng chuẩn bị cho mình, quả nhiên thấy Chu Thanh bị trói trong đó.


Dây thừng thắt cực kỳ chặt, anh tốn rất nhiều sức lực mới có thể cởi trói thả người, NhanKiến Định thở dài một hơi, vịn thành giường chật vật đứng lên.

“Chủ tịch, anh không sao chứ, bọn họ có làm gì anh không? Tôi ở sảnh lớn đi hai vòng, lúc về không tìm thấy anh liền náo một chút, không bao lâu sau liền bị người ta trói ném vào đây, anh có bị thương không, chân có bị thương không…
“Yên tâm, không có việc gì, chuyện đã được giải quyết rồi, sáng mai chúng ta sẽ về nước.’ Miệng thì nói không sao, NhanKiến Định cắn răng vén quần lên, quả nhiên đầu gối tìm thành một mảng lờn, có nhiều chỗ còn ẩn ẩn vệt máu tươi.

Chu Thanh bị vết thương làm cho giật mình kêu lên, không để ý tới tay chân bị trói đau nhức, cau mày đứng lên: “Chủ tịch, anh chờ một chút, để tôi đi xin bọn họ hòm thuốc, miệng vết thương của anh mà không xử lý thì mai sẽ bị sưng lên mất!!
Cũng không biết là đập vào đâu, tổn thương trước đó chưa lành, bây giờ thì hay rồi, lại thêm vết thương mới.

“Không sao, xử lý đơn giản một chút là được, lát nữa cậu liên lạc về nước, hỏi một chút xem tình hình bây giờ thế nào, nhân tiện nói với Nhã Quỳnh là tôi sẽ về ngay, để con bé không phải lo lắng.

Có được công tước Otto thì tương đương với việc nắm được hai phần ba thành công trong tay, tảng đá lớn trong lòng NhanKiến Định cũng được rời đi, cảm xúc nôn nóng ban nãy hòa hoãn đi nhiều, ngay cả sắc mặt cũng tốt hơn vài phần.

Chu Thanh đồng ý, ra ngoài tìm hòm thuốc, mấy phút sau quay lại phát hiện NhanKiến Định đã ngủ, không đành lòng quấy rây anh, nên xử lý đơn giản vết thương trên đùi anh xong, băng bó kỹ lại, kéo chăn đắp kỹ lại cho anh rồi quay người đi ra cửa..


Bình luận

Truyện đang đọc