NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Chu Thanh đứng bên cạnh thâm chả y nước mắt trong lòng.

Vốn đã vô cùng bận rộn, giờ thì hay rồi, chẳng còn chút thời gian trống nào cả.

Mặc dù trong lòng anh ta đang chửi bới nhưng trên mặt lại chẳng hề có chút cảm xúc nào, chỉ bình thản trả lời: “Vâng thưa chủ tịch”
Nhan Kiến Định lại nhấp thêm một ngụm rượu, anh đứng dậy rồi đi tới cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng mang theo một chút tức giận nhìn chằm chằm vê phía tập đoàn Sunrise: “Hẹn trước chín giờ ngày mai, tôi sẽ đi gặp chủ tịch của tập đoàn Sunrise.”
Nhan Kiến Định trở về lâu như thế rồi nhưng vẫn chưa tiếp xúc với đám người thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố Hải Phòng.

Nói đến khiến tay của anh ấy có chút ngứa ngáy, anh ấy cắn răng, khóe miệng có chút nhếch lên tạo ra một nụ cười lạnh lùng.
“Vâng thưa chủ tịch”
Chu Thanh lén lút liếc Nhan Kiến Định một cái, thời gian anh ta ở bên cạnh Nhan Kiến Định cũng không tính là ngăn nhưng đây là lần đầu tiên Chu Thanh thấy chủ tịch của mình lộ ra ánh mắt nguy hiểm như vậy.


Chu Thanh run rẩy cả người, vội vàng quay lưng rời đi.
Còn có rất nhiều chuyện cần làm, nếu không nắm bắt tốt thời gian thì sợ rằng tối nay sẽ không được ngủ.
Nhan Kiến Định đã có tính toán trước ở trong lòng nên anh ấy không định lãng phí quá nhiều sức lực cho chuyện này.

Nhan Kiến Định còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng thanh tra của tập đoàn Phước Sơn, Trần Nhật Linh đang tức tối ném điện thoại xuống đất.

Cô ta thở hổn hển nhìn điện thoại đã vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, nhưng vẫn chưa hết tức nên còn đạp thêm hai cái.

Cuối cùng thì sự dữ tợn trên mặt Trần Nhật Linh mới bớt đi một chút.
Trần Nhật Linh biết, đã nhiều năm rằng tối nay sẽ không được ngủ.
Nhan Kiến Định đã có tính toán trước ở trong lòng nên anh ấy không định lãng phí quá nhiều sức lực cho chuyện này.

Nhan Kiến Định còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng thanh tra của tập đoàn Phước Sơn, Trần Nhật Linh đang tức tối ném điện thoại xuống đất.

Cô ta thở hổn hển nhìn điện thoại đã vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, nhưng vẫn chưa hết tức nên còn đạp thêm hai cái.


Cuối cùng thì sự dữ tợn trên mặt Trần Nhật Linh mới bớt đi một chút.
Trần Nhật Linh biết, đã nhiều năm Trần Nhật Linh nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ lạnh lùng, chị ta là người mà mẹ cô ta cho.

Mẹ Trần Nhật Linh nói không muốn lại dọn đuôi cho cô ta như lần trước nữa nên cho cô ta người này.

Đây là lần đầu tiên Trần Nhật Linh sai bảo Hải Phúc.
Ánh mắt của Trần Nhật Linh có chút tan rã, cô ta mím môi.

Nếu như lần này chỉ cần hãm hại Nhan Nhã Quỳnh thì không cần tới sự hỗ trợ của người khác.

Nhưng lại có thêm chướng ngại vật là Nhan Kiến Định nữa thì mọi chuyện đã không còn đơn giản như năm năm trước.

Nếu như lộ ra chút sơ hở nào thì thứ chờ đợi Trân Nhật Linh chính là chết không yên lành.
Trước khi Trân Nhật Linh gả cho Giang Anh Tuấn thì cô ta không thể nào đánh cược nhiều như vậy được.

“Giúp tôi giết một người, không cần biết dùng cách gì.

Một khi làm xong chuyện thì đời này chị đừng bao giờ xuất hiện ở Hải Phòng nữa” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Cô chủ yên tâm đi, bà chủ đã dặn dò rồi, tôi sẽ nghe theo cô chủ.”
Hải Phúc làm người đi theo Vũ Tuyết Phương cả nửa đời người, chị ta rất quen thuộc với những việc như thế này.
Tất nhiên là chị ta có cách để quay lại bên cạnh Trần Nhật Linh một lần nữa.
“Đừng nói với mẹ tôi chuyện này.’ Ánh mắt của Trần Nhật Linh lấp lóe, cô ta nhìn chằm chằm vào Hải Phúc với vẻ mặt ác độc.

Trân Nhật Linh giống như một con ác quỷ, chỉ cần người trước mặt lộ ra một chút mùi máu thì cô ta sẽ nhào tới cắn xé vậy.
Hải Phúc nghe thế thì không ngẩng đầu, cũng không trả lời, không từ chối.


Bình luận

Truyện đang đọc