NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Được, anh nghe theo bảo bối của anh hết.

Chờ anh chuẩn bị hai ngày, ngay hôm sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi xem nhà mới được không.”
Dương Thừa Húc tựa như một kẻ phụ hoạ, ủng hộ Trần Nhật Linh một cách vô điều kiện.

Trần Nhật Linh nói đến chuyện gì, anh ta liền đồng ý chuyện đó.

Hai người thảo luận xong xuôi hết mọi chuyện, Dương Thừa Húc ôm Trần Nhật Linh đi tắm rửa, ôm người phụ nữ thơm ngào ngạt của mình vào lòng nhanh chóng thiếp đi.

Bên trong phòng khách sạn, hai mắt của Giang Anh Tuấn đã đỏ bừng.


Trong giây phút điện thoại cúp máy, dường như anh có nghe thấy “Ầm!”
một tiếng, giống như là có người nào đó bị đánh, chỉ một tiếng động nhỏ thôi nhưng đã làm cho tinh thần anh tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nhã Quỳnh của anh đang ở ngay trong thành phố này, trong tay của Trần Nhật Linh, rất có thể bây giờ còn đang gặp bị tra tấn thừa không thiếu chết.

Lòng của anh đã nóng như lửa đốt, lại không có cách nào vì đi lại không tiện, dù anh có biết là chỗ cô đang ở có liên quan đến xưởng chế thuốc cũng không thể tự qua xem thử.

“Chủ tịch, chúng tôi đã điều tra hết rồi, ở đây có rất nhiều xưởng chế thuốc, có tất cả sáu xưởng phù hợp với điều kiện do anh đưa ra.

Nhưng trong đó lại không hề có người nhà họ Trần, tôi cũng đã để cho người của chúng ta lục soát khắp thành phố để phòng ngừa, hiện tại Trần Nhật Linh cũng đã trở về.”
Đang đi nửa được thì đột nhiên phát hiện ra Trần Nhật Linh đang ở ngay bên cạnh mình, mấy anh em được phái đi dò la tin tức đều suýt chút nữa bị dọa sợ, trong lòng trợ lý thầm cầu nguyện cho những người nọ trong chốc lát rồi lại cúi thấp đầu đứng trước mặt Giang Anh Tuấn cúi thấp đầu, yên lặng như gà.

“Điều tra Dương Thừa Húc một chút, với lại ở bên cạnh Trần Nhật Linh vốn có một người làm tên là “Hải Phúc”, anh hãy điều tra tất cả những chuyện này đi.”
Người có thể được Trần Nhật Linh cho đi theo bên cạnh không nhiều, huống chi người tên “Hải Phúc”
nọ đã rất lâu chưa lộ mặt rồi.

Không phải bị sa thải mà hẳn là cô ta đang có chuyện gấp cần phải xử lý, căn bản không thể đi theo Trần Nhật Linh.

Thoạt nhìn hai việc này có vẻ chỉ là trùng hợp, không liên quan gì đến nhau, nhưng thật ra nếu cẩn thận phân tích, Giang Anh Tuấn cảm thấy hẳn còn có chuyện khác sâu xa hơn.


“Chủ tịch yên tâm, bây giờ tôi đi làm ngay.”
Đủ loại chuyện theo nhau mà đến, Giang Anh Tuấn chống hai tay lên chân, nện lên mấy cái nhưng hai chân anh vẫn không đứng dậy được.

Trong mắt anh lóe lên tia uể oải, nhưng cũng nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết gì.

Trong khi Giang Anh Tuấn đang khua chiêng gõ trống tìm Nhan Nhã Quỳnh, NhanKiến Định và Dương Minh Hạo đã đến Hải Phòng.

Từng chứng cứ được liệt kê ra một cách chậm rãi, Dương Minh Hạo phản bác một cái, NhanKiến Định liền thêm vào một cái.

Mặc dù tình huống truy đuổi này chỉ được chiếu trong mấy phút ngắn ngủi ở Hải Phòng nhưng tốc độ lan truyền lại tương đối nhanh, đa số sản nghiệp dưới tên của Dương Minh Hạo đã bị niêm phong lại.

Chưa chống đỡ được bao nhiêu lâu, Dương Minh Hạo đã được mời lên đồn công an uống trà, xem tình hình thì hẳn là sẽ không dễ thoát tội.

“Đến tiếp sau chuyện xử lý như thế nào? Tìm thấy Nhã Quỳnh chưa?”
Otto thường xuyên đến nhà.


Hai tay chắp sau lưng đi đến ngồi xuống bên người NhanKiến Định.

Bóng lưng của công tước thẳng tắp, ánh mắt nhìn NhanKiến Định đầy mong đợi.

.

Đến đây lâu như vậy rồi nhưng ông ta mới chỉ được nhìn thấy được vẻ bề ngoài của Nhan Nhã Quỳnh thông qua hai tấm ảnh.

Cho đến bây giờ, cháu gái mình có tính cách gì, là người như thế nào, rốt cuộc có giống mẹ vừa dịu dàng vừa ngang bướng hay không, hay là chỉ kế thừa sự dịu dàng từ bà ngoại, mặc dù ông ta chưa từng gặp qua nhưng hẳn là cô sẽ rất giống mẹ mình..


Bình luận

Truyện đang đọc