SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Đột nhiên cô không muốn nói gì cả.

 

"Thầy vui là được!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu buông cổ áo của Tạ Miểu, đen mặt quay lại chỗ ngồi bên cạnh Hứa Tư Ngôn.

 

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?" Hứa Tư Ngôn nhìn thoáng qua phía Tạ Miểu rồi hỏi cô.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Vừa rồi có người nhốt tớ trong nhà vệ sinh, nhất định là Tạ Miểu."

 

Chẳng trách cô gái này trở mặt ngay lập tức.

 

"Rốt cuộc người này muốn làm gì vậy?" Hứa Tư Ngôn cau mày.

 

"Không biết, tớ luôn cảm thấy chị ta có gì đó không đúng." Thẩm Chiêu Chiêu âm trầm nhìn về phía Tạ Miểu, đối phương còn nhếch môi khiêu khích cô, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.

 

"Nếu thầy thật sự nói chuyện này với chủ nhiệm lớp thì sao?" Hứa Tư Ngôn lo lắng hỏi.

 

"Tớ không đánh chị ta thật, hơn nữa, gọi phụ huynh thôi mà, cậu nghĩ tớ sẽ sợ sao?" Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, đối với ba cô mà nói, gọi phụ huynh giống như chuyện thường ngày.

 

Đến lúc đó, ai tìm phiền phức cho ai còn chưa biết.

 

Không có gì phải sợ!

 

Hứa Tư Ngôn nghe vậy thì cười: "Thật ra, tớ rất ghen tị với bầu không khí gia đình nhà cậu." Giống như, dù cô có làm gì thì gia đình cũng sẽ ủng hộ cô vô điều kiện.

 



Ghen tị với cô cái gì?

 

Ghen tị với ba mẹ vô lương tâm của cô, cuối tuần rủ nhau đi du lịch, không ai quan tâm đến cô, khiến cô suýt nữa ngủ quên trong kỳ thi?

 

Cô sẽ thực sự cảm ơn! ! !

 

Kết quả cuộc thi được công bố rất nhanh.

 

"Trong kỳ thi Olympic Toán học lần này, trường chúng ta đã đạt được kết quả rất tốt. Có năm học sinh lọt vào bán kết, trong đó có hai bạn của lớp chúng ta. Thẩm Chiêu Chiêu và Hứa Tư Ngôn, chúng ta hãy cùng chúc mừng hai bạn." Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm công bố.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Chúc mừng cậu!"

 

Hứa Tư Ngôn: "Cậu cũng vậy!"

 

Chủ nhiệm lớp nhìn hai người: "Còn nửa tháng nữa mới đến vòng bán kết. Hai em nên chuẩn bị thật tốt. Nhân tiện, nhà trường cũng đã mời một giáo viên chuyên môn để phụ đạo cho các em trước trận đấu."

 

"Ai vậy ạ?"

 

"Không biết!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu và Hứa Tư Ngôn nhìn nhau, cảm thấy có chút tò mò về giáo viên phụ đạo sắp xuất hiện.

 

Kết quả, khi nhìn thấy giáo viên được trường mời đến, hai người đã kêu lên: "Thầy Trần?"

 

Trần Thạc mỉm cười nhìn hai người: "Sao, nhìn thấy thầy thì thất vọng à?" Trước khi đến, ông đã lấy được danh sách học sinh vượt qua vòng loại cấp trường.



 

Nhìn thấy hai người họ, ông không hề ngạc nhiên.

 

Thẩm Chiêu Chiêu lập tức cười nói: "Sao có thể ạ?" Dù sao cũng là thầy trò mấy năm, Thẩm Chiêu Chiêu cũng đơn độc học cùng đối phương một đoạn thời gian, cho nên cô biết rõ năng lực của đối phương.

 

Trần Thạc khẽ hừ một tiếng: "Đừng tưởng em nói lời hay thì thầy sẽ nhân nhượng em. Nếu em dám ngủ trong lớp của thầy, thầy không những sẽ báo cho giáo viên của em mà còn phạt em làm đề gấp đôi."

 

Cô gái này là đứa trẻ tài năng nhất mà ông từng thấy, nhưng đáng tiếc, tinh thần của cô đều dành cho sự lười biếng.

 

Thẩm Chiêu Chiêu:......

 

Rốt cuộc đây là loại nghiệt duyên gì vậy?

 

Nếu đổi thành người khác, liệu cô có nghe không?

 

Dù sao ông cũng đã dạy dỗ cô mấy năm, không thể không nể mặt cô.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Em nghe thầy giảng là được mà, thầy đừng báo cáo với giáo viên chủ nhiệm của em."

 

Lúc này Trần Thạc mới hài lòng thu ánh mắt lại, sau đó nhìn về phía những người khác: "Chúc mừng các em đã vượt qua vòng sơ khảo, các em vẫn phải tiếp tục cố gắng. Có thể tiến vào bán kết, các em đều là những học sinh có năng khiếu nhất định trong Olympic Toán học, muốn cầm được giải thì không dễ chút nào."

 

"Thầy đừng lo, chúng em sẽ học tập nghiêm túc." Hứa Tư Ngôn nghiêm túc nói.

 

Tạ Miểu ở một bên nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói chuyện với Trần Thạc, trong mắt lạnh lùng.

 

Thẩm Chiêu Chiêu này thật ngứa mắt. Chẳng trách em họ của cô ta lại muốn dạy cho cô một bài học.

Bình luận

Truyện đang đọc