SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Thẩm Chiêu Chiêu đứng ở cửa ra vào một lúc mới đi vào nhà.

Vừa vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng của ba Chiêu Chiêu: "Con gái, con về rồi à? Mau nếm thử món cánh gà ba làm đi."

"Con tới đây!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức bỏ cặp sách xuống, chạy vào bếp.

“A, há miệng ra nào ——” Ba Chiêu Chiêu gắp một miếng cánh gà vừa chín tới đưa vào miệng cô.

Bị nóng bỏng miệng, Thẩm Chiêu Chiêu mơ hồ nói: “Ăn ngon!”

Ăn xong cánh gà, Thẩm Chiêu Chiêu nhìn về phía phòng khách, xác nhận nữ sĩ Thư Nhiễm vẫn chưa về nhà, lúc này cô mới bước đến trước mặt ba Chiêu Chiêu, nói: "Ba, ngày mai ba thu xếp thời gian đến trường một chuyến nhé! Thầy chủ nhiệm nói thầy ấy muốn nói chuyện với ba."

Ba Chiêu Chiêu đang định bắc nồi thì dừng lại, quay sang nhìn cô nói: “Con gái, con lại gặp phải rắc rối gì à?”

Thẩm Chiêu Chiêu nói: “Ba yên tâm, lần này con không đánh nhau hay gây chuyện gì cả, con chỉ vô tình... ngủ thiếp đi trong giờ học mà thôi!"

Ba Chiêu Chiêu nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, không sao không sao, ông còn tưởng cô nhóc này lại đánh thằng nhóc thúi nào đó.

Sau đó ông lại nhìn đôi chân ngắn ngủn của con gái mình.

Trẻ con bây giờ đang trong giai đoạn phát triển, phải đảm bảo giấc ngủ mới có thể cao lớn, sau khi cao lớn sẽ có sức đi quét đường.

Từ khi chấp nhận tương lai của con gái làm quét đường, yêu cầu của ba Chiêu Chiêu đối với cô rất thấp, chỉ là ngủ trong lớp thôi mà, ít nhất không ảnh hưởng đến các học sinh khác, chắc cũng không phải sai lầm lớn.

"Nhưng mà con gái à, chúng ta thương lượng một chút, lần sau có thể đừng ngủ trong lớp, chúng ta đợi đến khi tan học rồi ngủ được không?

"Được ạ!" Thẩm Chiêu Chiêu lại trung thực đáp, về phần có thể làm được hay không, chắc chắn sẽ không có ai quan tâm cô đâu, cứ đáp ứng là được.

“Được rồi, ngày mai ba sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm của con.”

“Con yêu ba nhất!” Thẩm Chiêu Chiêu kiễng chân hôn lên mặt ba, sau đó nháy mắt với ông, “Còn nữa, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta nhé!"

Ba Chiêu Chiêu lập tức nhận được ám chỉ của con gái, gật đầu, miệng làm động tác kéo khóa: "Yên tâm, ba sẽ không nói cho mẹ con biết đâu."

Hai cha con nhìn nhau bật cười.   

Ngày hôm sau, ba Chiêu Chiêu đến trường.

Trong văn phòng,

Chủ nhiệm lớp nói ngắn gọn về tình huống của Thẩm Chiêu Chiêu, bày tỏ ý định cho cô tham gia lớp thi đấu.

Ba Chiêu Chiêu phải mất nửa ngày để tiêu hóa những gì chủ nhiệm lớp nói, ông bắt đầu nghi ngờ bản thân: "Ý thầy là, con gái tôi là thiên tài toán học?"

Tai ông có vấn đề gì chăng? Hay đầu óc của thầy chủ nhiệm có vấn đề gì đó?

Tham gia cuộc thi toán, con gái như gỗ mục của ông?

Chủ nhiệm lớp cong miệng nói: "Không đến mức là thiên tài, tôi chỉ phát hiện ra em ấy có chút năng khiếu về toán học, nếu bồi dưỡng tốt, sau này em ấy có thể có nhiều con đường."

Rốt cuộc ông cũng biết, tính cách khác thường của cô nhóc kia là giống ai, chắc chắn là do di truyền.

Ba Chiêu Chiêu: "Thầy có chắc là thầy đang nói về con gái tôi không? Có nhầm lẫn gì không?" Điều này đối với ông còn khó tin hơn cả việc nói với ông rằng ông đã trúng xổ số.

Thầy giáo lấy bài kiểm tra Thẩm Chiêu Chiêu làm ngày hôm qua ra, nói: “Đây là bài em ấy làm hôm qua, anh có thể xem qua.”

Ba Chiêu Chiêu cầm bài kiểm tra xem qua, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thầy chủ nhiệm lớp: “Nhưng không phải là con bé chỉ làm một nửa thôi sao?”

“Đó là bởi vì con gái anh quá lười.” Thầy chủ nhiệm bất lực nói: “Tôi đã xem đề, làm đúng hết, còn lại là bởi vì cô nhóc lười viết."

Ba Chiêu Chiêu không nhịn được đỏ mặt: "Thầy giáo, thầy nói đúng, đứa trẻ có năng khiếu thì nhất định phải bồi dưỡng thật tốt." Nếu cô có thể học tốt, nói không chừng về sau sẽ không cần phải quét đường.

Mặc dù quét đường là một nghề đứng đắn, nhưng nếu cô nhóc này có thể tìm được việc tốt hơn thì sao?

Khi ba Chiêu Chiêu bước ra khỏi văn phòng, dưới chân đều là bông, bước đi cũng run rẩy. Ông vui vẻ lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho mẹ Chiêu Chiêu: “Tối nay chúng ta phải đặt một bàn cao cấp, mộ tổ của Thẩm gia bốc lên toàn khói xanh rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc