SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Sau khi rời khỏi phòng học, Thái Điềm nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Cô đã nghe qua sự việc rồi, lần này ba mẹ đối phương muốn gặp em, em không cần phải lo lắng, không cần quan tâm đối phương nói gì, cứ làm theo ý kiến ​​của mình. Em yên tâm, cô cũng đứng về phía em. Phải rồi, em có cần cô gọi điện cho ba mẹ em không?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không cần ạ, cô ơi, em muốn tự mình giải quyết, không cần gọi phụ huynh đâu."

 

"Vậy được rồi, có cô ở đây, cô sẽ không để học sinh của mình bị người ngoài ức hiếp." Thái Điềm an ủi cô.

 

"Em cảm ơn cô." Thẩm Chiêu Chiêu mỉm cười với đối phương.

 

Thái Điềm cũng mỉm cười với cô bé xinh đẹp trước mặt, nói: "Đi thôi! Hiệu trưởng vẫn đang đợi chúng ta."

 

Trong phòng hiệu trưởng.

 

Thái Điềm dẫn Thẩm Chiêu Chiêu vào trong.

 

"Hiệu trưởng, tôi dẫn học sinh Thẩm Chiêu Chiêu của lớp tôi đến rồi."



 

Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên hơi mập. Sau khi nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, ông ta chỉ vào một người phụ nữ xa lạ trong văn phòng, nói với cô: "Bạn học Thẩm Chiêu Chiêu, là như vầy, vị này là phụ huynh của bạn học Lâm Na, cô ấy nói muốn gặp em."

 

"Cháu chính là Thẩm Chiêu Chiêu?" Một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tinh xảo đánh giá Thẩm Chiêu Chiêu từ trên xuống dưới, nói: "Dì là mẹ của Lâm Na, chuyện lúc trước dì đã nghe qua rồi. Như vậy đi, cô bé, chúng tôi sẽ bồi thường cho cháu một chiếc xe mới, ngoài ra còn bồi thêm một ít tiền, chuyện này coi như xong, cháu thấy thế nào?"

 

Thái Điềm nghe vậy vô thức nhíu mày, vừa định nói, lại nghe thấy hiệu trưởng nói: "Cô Tiểu Thái, cô đến đây xem giúp tôi, tôi không tìm thấy văn kiện để lát nữa họp, tôi nhớ mình vừa để đây xong."

 

Thái Điềm lập tức hiểu ra, ông ta không muốn cô ấy can thiệp.

 

"Chiêu Chiêu, không sao đâu, em nghĩ gì thì cứ nói ra." Cô ấy khích lệ nhìn Thẩm Chiêu Chiêu. Nói xong liền giúp hiệu trưởng tìm tài liệu.

 

Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, sau đó nhìn về phía người phụ nữ tự xưng là mẹ của Lâm Na.

 

"Thưa dì," cô nói, "Cháu không muốn một chiếc xe mới, cháu cũng không cần các người bồi thường, cháu chỉ muốn bọn họ xin lỗi cháu."

 



Người phụ nữ cau mày, chỉ trích cô: "Cô bé, sao cháu lại như vậy? Chúng tôi đã hứa sẽ bồi thường cho cháu một chiếc xe mới, tại sao cháu vẫn không chịu nhượng bộ? Thôi, để ba mẹ cháu tới đây đi, tôi muốn nói chuyện với họ."

 

Thẩm Chiêu Chiêu đứng thẳng, không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Thưa dì, làm sai thì phải xin lỗi, đây là điều ba mẹ cháu đã dạy cháu từ nhỏ, bạn học Lâm Na làm sai thì phải xin lỗi, dì không nên bao che cho cậu ấy, như vậy thì cậu ấy sẽ hư đó."

 

"Không đến lượt cháu dạy đời tôi đâu."

 

Sắc mặt người phụ nữ trở nên xấu xí hơn.

 

Đừng tưởng rằng bà ta nghe không hiểu, con nhóc này đang nói bà ta dạy con không tốt.

 

Thấy Thẩm Chiêu Chiêu khó chơi, người phụ nữ cũng không nói gì với cô nữa, quay sang gây áp lực với hiệu trưởng: "Hiệu trưởng Hoàng, ông xem, đây chỉ là chút chuyện cỏn con thôi, cần gì phải nghiêm trọng, xin lỗi trước mặt mọi người. Ông cũng biết mà, bọn trẻ ở độ tuổi này có lòng tự trọng rất cao. Con tôi đã hai ngày không ăn không uống. Nếu vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì, trường của ông có chịu được trách nhiệm này không?"

 

Hiệu trưởng Hoàng nhíu mày, vị Lâm phu nhân này khá khó đối phó, chồng bà ta là một doanh nhân nổi tiếng ở địa phương, nghe nói có người quen trong Bộ Giáo dục, ông ta cũng không muốn đắc tội với đối phương.

 

Ông ta không khỏi nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Bạn học Thẩm Chiêu Chiêu, Lâm Na và Dương Nguyệt đều đã biết sai rồi, không công khai xin lỗi cũng được mà? Em xem, để bọn họ tự mình xin lỗi em thì thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc