Ngày nghỉ đầu tiên, Thẩm Chiêu Chiêu ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy.
Nói chính xác hơn, cô đói nên mới dậy.
Ba Chiêu Chiêu và mẹ Chiêu Chiêu đều đi làm, Thẩm Chiêu Chiêu mở tủ lạnh, lấy ra một túi bánh mì và một hộp sữa, nhanh chóng giải quyết bữa sáng.
Nhưng lúc cô định mở ngăn đông lạnh bên dưới để lấy kem, cô kéo nó ra nhưng không kéo ra được, kiểm tra kỹ hơn, cô phát hiện ba mẹ vô tâm của mình đã thêm ổ khóa vào tủ lạnh, khóa ngăn đông lạnh.
Đây là chuyện con người có thể làm sao?
Mà bên cạnh ổ khóa còn có một tờ giấy đặc biệt dành cho cô:
[ Con gái à, mẹ con sợ con ăn kem một mình ở nhà nên khóa tủ lạnh lại, con chịu khó một chút, chờ ba tan làm sẽ mở tủ lạnh cho con! ]
Thẩm Chiêu Chiêu:...
Lòng tin giữa con người với nhau đâu rồi?
Nhưng mà, bọn họ nghĩ tủ lạnh khoá rồi thì mình sẽ không thể ăn được?
Xem thường ai vậy?
Cô đã tốt nghiệp lớp năm, không phải năm tuổi được chứ?
Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp lấy quỹ đen của ba mình, đúng vậy, chính là của ba cô. Đừng hỏi tại sao không phải của cô, bởi vì tiền tiêu vặt tháng này của cô đã tiêu hết từ lâu rồi.
Sau đó, cô dùng đồng hồ chụp lại nơi ba mình giấu tiền, gửi cho ba cô: [ Con mượn một chút, tháng sau con sẽ lấy tiền tiêu vặt trả cho ba. ]
Nhận được tin nhắn WeChat của con gái mình, ba Chiêu Chiêu nhìn kho bạc nhỏ quen thuộc trước mắt, ông lập tức giật mình, ý thức được tiền riêng của mình đã bị lộ, ông nhanh chóng gửi tin nhắn thoại cho con gái: “Con gái à, coi như số tiền này là ba cho con, không cần phải trả lại, nếu không đủ xài thì con cứ lấy thêm, nhưng mà... Con đừng nói cho mẹ con biết."
Xem ra nơi ông giấu tiền không còn an toàn nữa, phải tranh thủ giấu nó đi nơi khác thôi.
"Thành giao!” Thẩm Chiêu Chiêu thành công lấy được tiền riêng của ba mình, vui vẻ đi đến siêu thị nhỏ ở lối vào khu dân cư.
Khi quay lại, mỗi tay cô cầm một cây kem ốc quế.
Cô chọn loại kem đắt nhất siêu thị.
Dù sao cũng là tiền của ba mình, không đau lòng.
“Này, cho anh đấy!”
Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp đi đến nhà bên cạnh, tự mình mở cửa, đưa cái còn lại cho Thịnh Trử Ý.
“Anh không ăn đâu!” Thịnh Trử Ý từ nhỏ đã không có hứng thú với đồ ngọt.
Mỗi lần Tần Tố Tâm làm đồ ngọt thì hầu hết đều lọt vào bụng Thẩm Chiêu Chiêu.
"Quên đi! Anh không ăn thì em ăn." Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ thu tay lại.
Chẳng qua là lúc chọn cô đã đắn đo rất lâu, không biết hương vị nào ngon hơn, giờ cô không cần phải lo lắng nữa, cả hai đều là của cô.
Thịnh Trử Ý cau mày nhìn cô nói: “Ăn hai cái một lúc không sợ đau bụng sao?”
“Không sợ!” Dù sao tủ lạnh cũng bị khóa, cô không thể cho vào, cho nên, để tránh kem bị chảy và lãng phí, tất nhiên cô phải ăn hết vào bụng.
Đang chuẩn bị mở ra, cô phát hiện tay mình trống rỗng.
“Anh làm gì vậy?” Thẩm Chiêu Chiêu kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
Thịnh Trử Ý: “Không phải cho anh sao?”
"Không phải anh không ăn à?” Thẩm Chiêu Chiêu cau mày, cô đã chuẩn bị sẵn sàng thưởng thức một mình, làm sao anh lại tranh giành với cô??
“Anh đổi ý rồi.” Thịnh Trử Ý mở bao bì bên ngoài ra.
Thẩm Chiêu Chiêu nuốt nước bọt nói: “Đây là vị muối biển và dừa, em chưa ăn thử nên không biết có ngon không.”
Thịnh Trử Ý liếc nhìn cô một cái, sau đó đưa lên miệng cô: “Em chỉ có thể cắn một miếng."
Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu lập tức sáng lên, cô gật đầu, sau đó tiến lên trước, không khách khí cắn một miếng lớn: "Ưm, ngon quá!" Sau đó cô lại háo hức nhìn Thịnh Trử Ý, "Em có thể cắn thêm một miếng nữa không? Chỉ cắn một miếng nhỏ thôi."
"Không được!" Thịnh Trử Ý thu tay lại, vô tình từ chối cô.
"Hẹp hòi!” Thẩm Chiêu Chiêu méo miệng.
Nhưng cái của cô cũng rất ngon.