SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Hai người anh một miếng em một miếng, nhanh chóng ăn hết chỗ thịt xiên còn lại.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn động tác của Thịnh Trử Ý, cảm thấy rất đơn giản, không khỏi nóng lòng muốn thử một lần.

 

"Cũng không khó đâu, chỉ cần lật qua lật lại, đừng nướng cháy là được." Thịnh Trử Ý ở bên cạnh nhắc nhở.

 

Dù là vậy, Thẩm Chiêu Chiêu vẫn nướng cháy.

 

Cũng may, bọn họ mang theo đủ đồ nên không cần lo đói bụng.

 

Thẩm Chiêu Chiêu thành thật, an phận đứng sang một bên xem Thịnh Trử Ý nướng thịt, thỉnh thoảng đút cho đối phương.

 

Thịnh Trử Ý lơ đãng nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, phát hiện bên miệng cô có dính dầu.

 

Thịnh Trử Ý vươn một tay ra, rút khăn giấy sạch bên cạnh đưa cho cô.

 

"Hả?" Thẩm Chiêu Chiếu chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu nhìn đối phương.

 

Thịnh Trử Ý nhắc nhở: “Miệng em dính dầu.”

 

"À, vậy anh lau cho em đi." Hai tay Thẩm Chiêu Chiêu đều cầm đồ, không tiện, trực tiếp đưa mặt mình ra.

 

Thịnh Trử Ý không suy nghĩ nhiều, lau sạch mặt cho cô.

 

“Cám ơn!” Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu cười với anh, hỏi anh có muốn ăn thêm không?

 

"Không cần, em tự mình ăn đi." Thịnh Trử Ý nói.

 



"Ừm!” Thẩm Chiêu Chiêu thu tay lại, tiếp tục cắn xiên thịt trong tay.

 

Hai người cùng nhau lớn lên, một số việc đã sớm làm quen, cả hai đều không cảm thấy có gì không đúng.

 

Mặt khác, những người bên cạnh đều trợn tròn mắt.

 

"Các cậu làm sao thế?”

 

Thẩm Chiêu Chiêu nhận ra ánh mắt mấy người kia nhìn cô và Thịnh Trử Ý có gì đó là lạ. Cô không khỏi nhìn xiên thịt trong tay mình, nói: "Các cậu cũng muốn ăn à? Đợi thêm chút nữa, xong ngay đây!" "

 

Ai muốn ăn, rõ ràng bọn họ ăn no thức ăn cho chó rồi!

 

Tang Dữu Dữu kéo cô sang một bên, hai cô bé kề tai nói nhỏ: "Hai người thật sự không ở bên nhau sao?”

 

"Ở bên nhau gì cơ?” Thẩm Chiêu Chiêu nhất thời không phản ứng kịp.

 

Tang Dữu Dữu: "Chính là yêu đương đó!”

 

"Tất nhiên là không! Chẳng phải tớ đã nói với cậu là bọn tớ không có khả năng sao?"

 

"Chậc, sau này bạn trai bạn gái của các cậu sẽ khó chịu lắm đây." Ai có thể chấp nhận được việc bạn trai (bạn gái) của mình thân mật với người khác như vậy.

 

"Tớ nghĩ hai người nên ở bên nhau, tránh làm hại người khác."

 

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu nhìn Thịnh Trử Ý một chút, "Bọn tớ là hàng xóm tốt, là anh em tốt. Hơn nữa, yêu sớm rất dễ ảnh hưởng đến việc học, mà tớ lại là học sinh ngoan."

 

Tang Dữu Dữu muốn nói, thái độ học tập kia của cô còn cần phải lo lắng bị ảnh hưởng sao?

 

Học sinh ngoan nhà ai lại ngủ trong giờ học?



 

Hơn nữa, anh em tốt, hàng xóm tốt nhà ai vừa giúp ăn xiên còn giúp lau miệng?

 

Trong đầu Tang Dữu Dữu thay thế hai người họ thành Hứa Tư Ngôn và Lục Tục, lập tức nổi da gà.

 

Oẹ——,

 

Quả nhiên không thể suy nghĩ quá nhiều. Suy nghĩ nhiều sẽ dễ dàng rút ngắn tuổi thọ.

 

Lục Tục đi đến vị trí Thẩm Chiêu Chiêu vừa ngồi, nhìn Thịnh Trử Ý đối diện, nói: "Này, bạn học Trử Ý, có phải cậu thích bạn học Chiêu Chiêu không?"

 

"Không có, đừng nói nhảm!" Thịnh Trử Ý trực tiếp phủ nhận.

 

"Thực sự không thích à? Tớ thấy cậu ấy rất đáng yêu." Nói xong, cậu quay người lại, nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.

 

“Đừng quấy rầy em ấy!” Thịnh Trử Ý đột nhiên ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cậu.

 

"Cậu nói cái gì?” Lục Tục nhướng mày, không biết thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.

 

Thịnh Trử Ý cau mày, lạnh giọng cảnh cáo: "Em ấy mới học cấp hai, đừng quấy rầy việc học của em ấy.”

 

Nghe xong, Lục Tục không hề tức giận mà cười nói: "Tớ hiểu rồi, cậu sợ ảnh hưởng đến việc học của bạn học Thẩm Chiêu Chiêu, cho nên mới nói không thích cậu ấy đúng không?"

 

"Cậu nghĩ nhiều rồi!" Thịnh Trử Ý nói.

 

Thẩm Chiêu Chiêu cùng Tang Dữu Dữu tình cờ trở lại, không hơn không kém, tình cờ nghe được câu cuối cùng trong cuộc trò chuyện của bọn họ.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn Tang Dữu Dữu: "Cậu xem, tớ đã nói anh ấy không thích tớ rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc