SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Mẹ Lâm Na cau mày, có vẻ không hài lòng lắm với đề nghị của hiệu trưởng.

 

Đang muốn nói gì đó, Thẩm Chiêu Chiêu kiên quyết nói: "Hiệu trưởng, em không đồng ý."

 

Sắc mặt hiệu trưởng cứng đờ, sắc mặt mẹ Lâm Na cũng tối sầm lại.

 

"Cô Thái, hay là cô giúp tôi khuyên nhủ em ấy?" Hiệu trưởng nhìn Thái Điềm.

 

Thái Điềm không thể chịu đựng được khi thấy bọn họ bắt nạt một cô bé như thế này, nhưng cô ấy không trực tiếp vạch mặt, hỏi: "Chiêu Chiêu, em có sẵn lòng tha thứ cho họ không?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Em sẵn lòng tha thứ cho bọn họ, nhưng bọn họ nhất định phải xin lỗi em.”

 

Mẹ Lâm Na thấy cô nhất quyết đòi xin lỗi, không khỏi chỉ vào cô nói: “Con nhóc này, sao cháu lại cố chấp như vậy? Cùng lắm chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng có níu lấy không thả, nếu Na Na của chúng tôi vì cháu mà xảy ra bất trắc, trong lòng cháu sẽ yên ổn sao?"



 

Thái độ của Thẩm Chiêu Chiêu rất kiên định, không hề bị đối phương doạ sợ.

 

Cô nói: "Dì ơi, tuy cháu còn nhỏ nhưng cháu cũng biết mình làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Nếu cứ gây chuyện rồi khóc lóc để được bỏ qua, vậy thì các cậu ấy sẽ không bao giờ nhận ra được lỗi lầm của mình."

 

Thái Điềm cảm thấy lời cô nói rất hay, tuy biết có thể chọc giận phụ huynh và khiến hiệu trưởng không vui, nhưng cô ấy vẫn nói: "Mẹ bạn học Lâm Na, tôi thấy bạn học Chiêu Chiêu nói đúng. Chuyện này quả thực là Lâm Na làm sai. Đã làm sai thì nên xin lỗi. Là cha mẹ, chị nên dẫn con đến con đường đúng đắn, để chúng phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, chứ không phải bao che mù quáng, như vậy chỉ làm hư con mình mà thôi."

 

"Cô này, sao cô có thể nói như vậy?” Mẹ Lâm Na không hài lòng nhìn cô giáo, trực tiếp chuyển sự tức giận sang Thẩm Chiêu Chiêu: "Con của chúng tôi còn nhỏ, nên cho phép có cơ hội phạm sai lầm. Làm sao có thể vì một chút chuyện nhỏ mà nhận định con chúng tôi hư? Tất nhiên, nếu con chúng tôi làm sai, tôi nhất định sẽ giáo dục con thật tốt. Nhưng bây giờ chúng ta cần giải quyết vấn đề chứ không phải làm mâu thuẫn sâu sắc hơn. Cô đã không nói giúp thì thôi, tại sao còn đổ thêm dầu vào lửa? Tôi hiểu rồi, chính vì có những giáo viên như cô nên mới phải dạy những học sinh vô lý như vậy."

 

"Cô Thái, đừng nói nữa, để phụ huynh nói chuyện với bạn học này." Hiệu trưởng cũng có chút bất mãn nhìn Thái Điềm.

 

Ông ta gọi cô ấy tới là để giúp thuyết phục học sinh, chứ không phải để làm chỗ dựa cho học sinh.

 



Thái Điềm mím môi. Cô ấy không thích cách giải quyết sự việc của hiệu trưởng. Cô ấy vừa mở miệng đang định nói gì đó thì đã bị Thẩm Chiêu Chiêu giật giật tay áo.

 

Cô ấy quay sang, nghi ngờ nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.

 

Thẩm Chiêu Chiêu biết cô giáo muốn nói thay mình, nhưng cô không muốn cô giáo vì mình mà đắc tội với hiệu trưởng.

 

Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu với cô ấy, lựa chọn đối mặt với hiệu trưởng: "Thầy hiệu trưởng, em không còn gì để nói nữa, trước đó em đã nói rồi, chỉ cần hai người họ công khai xin lỗi, em sẽ không truy cứu nữa, nhưng bây giờ hai bạn Lâm Na và Dương Nguyệt đều không muốn xin lỗi, vậy thì cứ để chú cảnh sát xử lý đi!

 

Hiệu trưởng cau mày, nói thật ra, một vấn đề tầm thường như vậy không cần gọi cảnh sát.

 

Hơn nữa ông ta cũng không muốn làm lớn chuyện, cuối cùng nhìn về phía người phụ nữ nói: "Mẹ Lâm Na, sao bà không làm theo lời bạn học Thẩm Chiêu Chiêu, để hai đứa nhỏ xin lỗi?"

 

Mẹ Lâm Na nghe vậy nghiêm mặt, bất mãn nói: “Hiệu trưởng, không phải tôi đã nói rồi sao? Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến con chúng tôi. Hiện giờ nó không chịu ra ngoài, cơm cũng không chịu ăn, trường cũng không chịu đến, nếu các người ép nó, nhỡ nó làm gì nguy hiểm đến tính mạng, các người có gánh chịu được hết trách nhiệm không?"

Bình luận

Truyện đang đọc