Bạn nhỏ Thịnh ngước mắt lên, nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Cậu chỉ nhỏ, không có ngốc.
Trông cô cũng không thông minh lắm, làm sao cậu có thể thích cô được?
Cậu bé kéo căng mặt không nói gì, nhưng Nhị Mao đã lao tới trước, vẫy đuôi điên cuồng với Thẩm Chiêu Chiêu.
Xem ra con ch.ó c.h.ế.t tiệt này vẫn chưa quên cô.
"Đi ra!"
Thẩm Chiêu Chiêu ấn đầu con chó, đẩy nó sang một bên. Ngày trước nó đã bỏ rơi cô và lén lút chạy theo người khác, đừng tưởng bây giờ vẫy đuôi mấy cái thì cô sẽ tha thứ cho nó.
Con chó không có tiền đồ!
Bị chủ cũ ghét bỏ, thay vì bỏ đi, Nhị Mao lại nằm xuống đất, vẫy đuôi lăn lộn.
Bật chế độ chú chó đáng yêu.
"Nhị Mao, quay lại đi!"
Nhìn đồng bọn của mình ngốc nghếch như thế, sắc mặt của bạn nhỏ Thịnh tối sầm lại.
"Gâu gâu." Nhị Mao nán lại giữa chủ mới và chủ cũ một lúc, vừa định quay đầu thì đã bị Thẩm Chiêu Chiêu nhấc lên, ôm vào lòng.
"Trả Nhị Mao đây." Lúc này, bạn nhỏ Thịnh mới nhìn thẳng Thẩm Chiêu Chiêu.
"A Ly, không được vô lễ." Tần Tố Tâm mắng.
Cậu bé mím môi không nói gì, nhưng ánh mắt lại kiên định.
Thẩm Chiêu Chiêu trêu chọc cậu: "Tiểu A Ly, em gọi chị là chị đi, gọi xong thì chị trả Nhị Mao cho em."
Cậu bé nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc, trên mặt viết chữ "chán ghét".
Thẩm Chiêu Chiêu cũng không tức giận, cô là người giỏi đối phó với trẻ con nghịch ngợm nhất: "Nhị Mao là chó của chị, em lại lén lút mang chó của chị đi, vì dì Tố Tâm và chú Thịnh, chị sẽ không so đo với em. Nhưng mà, bây giờ chị muốn đưa Nhị Mao về, chắc là em sẽ không có ý kiến gì phải không?"
Quả nhiên, sau khi nghe được lời này, cậu bé lập tức cau mày.
"Không được." Cậu kéo căng mặt nói.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Nhưng Nhị Mao là chó của chị, em nói 'không được' cũng vô dụng thôi. Đương nhiên, nếu muốn chị tặng Nhị Mao cho em thì cũng không phải là không được, chỉ cần em gọi chị là chị."
Không sợ đứa trẻ nghịch ngợm, chỉ sợ đứa trẻ không đủ bướng bỉnh!
Cậu bé nhìn Nhị Mao trong lòng cô, khuôn mặt nhỏ càng lúc càng tối, sau đó mới bẽn lẽn gọi một tiếng.
"Chị!"
"Ngoan!"
Thẩm Chiêu Chiêu cười sung sướng, dùng tay vừa vuốt ve Nhị Mao để vuốt đầu cậu nhóc, nói: "Vì em đã gọi chị là chị, chị sẽ tặng Nhị Mao của chị cho em."
Cậu bé ghét bỏ cựa đầu ra khỏi tay cô.
Ôm Nhị Mao trong ngực, cậu ngồi ở chiếc ghế cách xa Thẩm Chiêu Chiêu nhất.
Ánh mắt cậu nhìn cô gần giống như nhìn một con virus vậy.
Ách, xem ra cô đã chọc giận cậu bé rồi!
Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được, quay sang nói với Thịnh Trử Ý: "Chậc, em trai anh còn ngầu hơn anh lúc nhỏ."
"Được rồi, không muốn ăn một bữa thịnh soạn à? Mau tới đây ngồi xuống đi." Thịnh Trử Ý bất đắc dĩ nhắc nhở.
Thẩm Chiêu Chiêu cố ý đi tới ngồi cạnh tiểu A Ly, chớp chớp mắt nói: "Chị ngồi cạnh A Ly có được không?"
Người kia nhăn mặt tỏ vẻ phản kháng, nhưng phép lịch sự và giáo dục đã ngăn cản cậu đứng dậy bỏ đi, ngược lại ngẩng đầu nhìn Thịnh Trử Ý, nói: "Anh, quản lý bạn gái của anh đi!"
Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt trước câu nói đột ngột này.
Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, mỉm cười và véo má cậu: "Nhóc con, em có biết bạn gái là gì không? Hơn nữa, ai nói với em chị là bạn gái của anh trai em?"