SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Vừa nghe thấy cô chủ nhiệm bảo Thịnh Trử Ý đi cùng cô đến phòng giáo vụ, Thẩm Chiêu Chiêu lại thu hoạch được một đống ánh mắt ghen tị.

 

Tan học, hai người cùng nhau ra khỏi lớp, Thẩm Chiêu Chiêu buồn bã nói: "Vừa rồi anh có thấy không, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, chắc em đã c.h.ế.t một trăm tám mươi lần rồi."

 

"Anh nói xem, nếu những người đó biết chúng ta không những quen nhau mà còn sống cùng nhau, có phải họ sẽ ghen tị đến mức lao vào xé xác em không?" Thẩm Chiêu Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy mạng nhỏ của mình đang gặp nguy hiểm.

 

"Đừng nói nhảm." Thịnh Trử Ý nhẹ giọng mắng.

 

"Những gì em nói rõ ràng là sự thật."

 

Vừa nói, Thẩm Chiêu Chiêu vừa quay người, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Thịnh Trử Ý, nói: "Anh nói xem, anh đẹp trai như vậy để làm gì chứ? Nếu anh xấu hơn một chút, em cũng không đến nỗi không dám nói chuyện với anh."

 

Thịnh Trử Ý dừng lại, nhìn cô một cái rồi nói: "Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em."

 

Thẩm Chiêu Chiêu bĩu môi, không đồng tình nói: "Một ngày anh không thể ở bên em 24 giờ được, anh không biết lòng đố kị của con gái khủng khiếp đến thế nào đâu. Quên đi, để tránh những rắc rối không đáng có, chúng ta nên tiếp tục giả vờ không quen biết nhau."

 

Thịnh Trử Ý khẽ cau mày, không thích, nhưng cũng không phản đối.

 

Đang nói chuyện, phía trước đột nhiên có một bóng người từ trong góc đi ra.

 

"Cẩn thận."

 



Thịnh Trử Ý nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại: "Em không sao chứ?"

 

Sau khi đứng vững, Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu.

 

Thịnh Trử Ý phát hiện tay mình vẫn đang nắm tay đối phương, lập tức buông ra rồi nói với cô: "Đi đường cẩn thận!"

 

"Rõ ràng là người khác không nhìn đường, suýt tông vào em, sao anh lại trách em?"

 

Thịnh Trử Ý: "Anh không trách em!"

 

"Rõ ràng là có, mà sao em cảm thấy anh có gì đó là lạ, có gì đó không ổn?"

 

"Là lạ cái gì?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu nhất thời không nói được gì, nhưng không hiểu sao, cô lại nhớ tới một câu chuyện cười trên mạng, miệng nhanh hơn não, khoan khoái nói: "Lạ nhưng em thích!"

 

"Khụ khụ!" Thịnh Trử Ý không được tự nhiên ho khan, ngước mắt nhìn cô: "Nói cẩn thận!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu nói xong liền hối hận, giống như đang trêu chọc đối phương, sau đó đổi chủ đề: "Phòng giáo vụ còn xa không?"

 

"Nó ở ngay phía trước thôi!"

 



Sau khi nhận đồng phục và ký tên, cô bước ra, trên đường đi đụng phải học sinh lớp khác.

 

Cả đám đều nhìn chằm chằm vào Thịnh Trử Ý, ngay cả Thẩm Chiêu Chiêu cũng không thể trốn thoát.

 

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mình bị coi như một con khỉ đột, không biết làm sao người nào đó có thể giữ mặt không đỏ, tim không đập, biểu cảm bình tĩnh trong khi mỗi ngày bị nhiều người dòm ngó như vậy.

 

Trong lúc ăn trưa, mặc dù Thẩm Chiêu Chiêu đang nghĩ đến đùi gà của mình, nhưng so với việc bị người khác theo dõi, cuối cùng cô vẫn chọn ngồi cùng Tưởng Niên.

 

Dù sao, mạng chó đang bị đe dọa.

 

Nhưng khi Chu Hoài Vũ nhìn thấy cô, cậu ấy vẫy tay với cô: "Em gái Chiêu Chiêu, lại đây!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu vô thức dùng đĩa cơm che mặt.

 

Đây là một hành động theo bản năng.

 

Chu Hoài Vũ thấy vậy thì không khỏi nhìn mình rồi lại nhìn người bên cạnh, cảm thấy nghi ngờ sâu sắc: "Tớ mất mặt vậy sao?" Nếu không thì tại sao cô gái kia lại giả vờ không quen biết cậu ấy, tránh cậu ấy như tránh tà?

 

"Được rồi, đi lấy cơm đi!" Cố Thừa Châu đã nhìn ra lo lắng của cô gái kia, vỗ nhẹ lên vai Chu Hoài Vũ.

 

Trước khi ăn cơm, dù cho Chu Hoài Vũ có đầy thắc mắc trong lòng, cậu ấy cũng phải xếp hàng lấy cơm.

 

Bình luận

Truyện đang đọc