SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

"Mẹ, không phải mẹ nói thì xong dì Tô Tâm sẽ về sao?" Mắt thấy kỳ nghi đã trôi qua một tháng, cuối cùng Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được hỏi Thư Nhiễm.

Thư Nhiễm: "À, mẹ quên nói cho con, năm nay gia đình dì Tố Tâm không về."

 

"Cái gì? Tại sao không về ạ?" Thám Chiêu Chiêu sửng sốt, đầy kỳ vọng hóa ra lại vô ích.

 

Thư Nhiễm: "Nghe nói họ đưa Tiểu A Ly ra nước ngoài chữa bệnh."

 

"A Ly bị gì ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng hỏi.

 

"Thằng bé vẫn luôn không nói gì, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, dì Tố Tâm của con lo lắng, tình cờ biết được ở nước ngoài có chuyên gia về lĩnh vực này nên muốn dẫn thằng bé đi kiểm tra một chút, thuận tiện để người một nhà đi nước ngoài nghỉ dưỡng."

 

"Vậy tại sao mẹ không nói với con sớm hơn?" Làm cô chờ đợi lâu như vậy, nhưng tất cả đều vô ích.

 

"Không phải do mẹ quên sao?" Cô nhóc này không nhắc tới thì bà cũng không nhớ ra.

 

"Hai người ăn đi, con không ăn nữa!" Thẩm Chiêu Chiêu rất tức giận, không biết là giận mẹ không báo ngay, hay là giận người nào đó không trở về. Tóm lại, cô không có khẩu vị, cơm cũng không ăn, trực tiếp đặt bát đũa xuống, giận dữ trở về phòng.

 

"Đứa nhỏ này bị sao vậy?" Thư Nhiễm bị tính tình của con gái làm cho kinh hãi.



 

Phản ứng này quá lớn rồi!

 

"Không phải em không biết, từ nhỏ con bé đã thân thiết với A Ý, mong chờ lâu như vậy, kết quả em bảo họ không trở về, trong lòng con bé nhất định sẽ rất khó chịu." Ba Chiêu Chiêu vừa nói vừa gắp đồ ăn cho vợ: "Được rồi, con bé không ăn thì chúng ta ăn, đừng quản con bé, cứ để nó tiêu hóa đi."

 

"Đứa nhỏ này, càng ngày càng nóng tính." Thư Nhiễm lắc đầu.

 

Thẩm Chiêu Chiêu trở về phòng, một mình hờn dỗi một hồi, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, người nào đó không về thì không về, cô mới không thèm quan tâm.

 

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.

 

"Mới vào."

 

"Con gái, con có đói không? Xem ba mua gì cho con nè." Chỉ thấy ba Chiêu Chiêu đứng ở cửa cầm một cái túi, vừa nói vừa mở túi ra, cố ý dùng tay quạt quạt, ý đồ để mùi thơm tản ra nhanh một chút.

 

Thẩm Chiêu Chiêu hít một cái, hai mắt sáng lên: "Là thịt nướng và tôm hùm đất."

 

"Thật thông mình! Đúng là con gái của ba." Ba Chiêu Chiêu tiện tay đóng cửa phòng, nói: "Mau tới đây, ăn luôn cho nóng."

 



"Cám ơn ba!" Thám Chiêu Chiêu lập tức bò ra khỏi giường.

 

Ba và con gái cùng ngồi trên sàn nhà.

 

Thẩm Chiêu Chiêu tay trái cầm que, tay phải cầm lon Coca, ăn vô cùng vui vẻ.

 

Ba Chiêu Chiêu vừa giúp cô lột vỏ tôm vừa nói: "Mẹ con lớn tuổi rồi, trí nhớ không được tốt lắm, không phải cố ý không nói cho con, con đừng so đo với mẹ nhé."

 

"Con cũng sai rồi, con không nên tức giận với mẹ, mẹ con vẫn ổn chứ ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu đã sớm không còn tức giận, cộng thêm đồ ăn ngon chữa lành, cô đã sớm quên đi chuyện không vui đó.

 

"Không phải là con không biết mẹ con, khi nào mẹ thực sự tức giận thì con cứ để yên, mau ăn đi!" Ba Chiêu Chiêu nói,

 

"Vâng ạ!" Thẩm Chiều Chiều gật đầu, đưa miếng thịt ba chỉ nướng vào miệng ba Chiêu Chiêu, "Ba, ba cũng ăn đi, món này vô cùng ngon."

 

"Cảm ơn con gái." Ba Chiêu Chiêu cắn một miếng, thuận tay nhét một miếng thịt tôm vào miệng con gái. Hai cha con ăn thịt, vui vẻ nhìn nhau.

 

Không có gì mà một bữa thịt nướng và tôm hùm đất không thể chữa khỏi được, nếu có thì là hai bữa.

 

Bình luận

Truyện đang đọc