SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Vào ngày áp chót của kỳ nghỉ, Thẩm Chiêu Chiêu và những người khác đến công viên giải trí mà họ đã ước định vài ngày trước.

 

Mặc dù là hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ nhưng ở công viên vẫn có rất nhiều người.

 

Sau khi mua vé, mọi người đi theo đám đông tiến vào bên trong.

 

"Các cậu muốn chơi trò nào?" Tang Dữu Dữu hỏi mọi người, trong tay cầm một bản đồ khu vui chơi.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Tàu lượn siêu tốc!"

 

Lục Tục: "Tháp rơi tự do!"

 

Hứa Tư Ngôn: "Nhà ma?"

 

Mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu.

 

Bình thường đối phương trông có vẻ nhã nhặn, không ngờ lại có thể chơi bạo như vậy.

 

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Hứa Tư Ngôn đỏ mặt: "Sao, sao vậy?"

 

Lục Tục khoác vai cậu nói: "Không có gì, nhà ma đúng không? Chút nữa chúng ta sẽ đến đó!"

 

"Ý Ý, anh muốn chơi gì?" Thẩm Chiêu Chiêu quay người hỏi Thịnh Trử Ý.

 

Thịnh Trử Ý: “Gì cũng được!”

 

"Vậy chúng ta bắt đầu từ nơi gần nhất đi." Tang Dữu Dữu nói xong, chỉ vào điểm thu hút gần nhất trên bản đồ, chính là vị trí của tháp rơi tự do, nói với mọi người: "Đi thôi! Chúng ta đi về phía bên phải...."

 

Vì là trò chơi phổ biến nên có rất nhiều người xếp hàng.

 

Vừa nhìn thấy hàng dài, Thẩm Chiêu Chiêu đã không muốn xếp hàng nữa.

 



“Hay là chúng ta đi chơi trò khác trước nhé?” Cô kéo tay áo Thịnh Trử Ý, nhỏ giọng nói.

 

Thịnh Trử Ý nhìn hàng dài, gật gật đầu.

 

Thẩm Chiêu Chiêu lại hỏi những người khác, nhưng ba người còn lại cho rằng trò chơi khác cũng có rất nhiều người, bọn họ định ở lại đây xếp hàng.

 

Thẩm Chiêu Chiêu mặc kệ bọn họ, tiếp tục bước vào trong với Thịnh Trử Ý.

 

Khi đi ngang qua xe bán kem, hai mắt Thẩm Chiêu Chiêu tỏa sáng: "Ý Ý, chúng ta đi mua kem đi!" Nói xong liền buông tay Thịnh Trử Ý.

 

Nhưng cô vừa tiến lên một bước, Thịnh Trử Ý đã móc cổ áo cô, kéo cô lại.

 

"Em không được ăn!"

 

"Tại sao?"

 

Mắt thấy người xếp hàng trước xe bán kem ngày càng nhiều, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi tức giận nói.

 

Thịnh Trử Ý nhắc nhở cô: “Em quên cơ thể của mình rồi à?”

 

Thẩm Chiêu Chiêu vô thức ngẩng đầu, ưỡn n.g.ự.c nói: "Cơ thể của em rất tốt!"

 

"Thật không?" Thịnh Trử Ý nhàn nhạt liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Vậy trước đó, là ai đau bụng nằm ở nhà ba ngày?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu lập tức không lên tiếng.

 

Vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ, sau khi hoàn thành bài tập về nhà, Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên bị đau bụng.

 

Tưởng mình bị đau bụng nên đi vệ sinh, cô phát hiện có vết m.á.u dính trên quần.

 

Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt một lát mới nhận ra, dì cả của mình đến.

 

Đây là lần đầu tiên dì cả đến, Thẩm Chiêu Chiêu không có chút kinh nghiệm nào.



 

Tần Tố Tâm và Thư Nhiễm đều không ở nhà.

 

Trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.

 

Một mình ở trong toilet hồi lâu, thấy cô mãi chưa ra ngoài, Thịnh Trử Ý lo lắng gõ cửa, lúc này Thẩm Chiêu Chiêu mới ấp úng nói tình huống của mình.

 

Sau khi nghe xong, sắc mặt Thịnh Trử Ý hơi đỏ lên, anh còn không kinh nghiệm hơn cả Thẩm Chiêu Chiêu.

 

Sau khi do dự một lúc, dưới áp lực tâm lý vô cùng lớn, anh gọi điện cho Tần Tố Tâm.

 

"Ôi chao, Chiêu Chiêu của chúng ta trưởng thành rồi." Tần Tố Tâm vừa làm kiểm tra xong, nghe điều này thì rất vui mừng. Vừa nói với con trai nơi bà thường cất băng vệ sinh, bà còn bảo anh nấu nước đường đỏ cho Thẩm Chiêu Chiêu.

 

Thịnh Trử Ý đi tới phòng ngủ của Tần Tố Tâm, mở ngăn kéo giữa của tủ ra, đúng như lời đối phương nói.

 

Anh nhìn thấy bên trong ngăn kéo có đầy băng vệ sinh.

 

Tần Tố Tâm đang mang thai nên không cần dùng, qua điện thoại, bà bảo con trai cầm túi đưa hết cho Chiêu Chiêu.

 

Thịnh Trử Ý cũng không đoái hoài xem kỹ, lấy trong đó một cái, đưa cho Thẩm Chiêu Chiêu qua khe cửa phòng tắm.

 

Tần Tố Tâm sợ Thẩm Chiêu Chiêu không biết dùng nên cố ý bảo Thịnh Trử Ý đưa điện thoại cho cô.

 

Trong điện thoại, bà cẩn thận giải thích cho Thẩm Chiêu Chiêu cách sử dụng, đồng thời còn nói cho cô biết con gái lần đầu có kinh nên chú ý những điều gì.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nghe xong đỏ mặt, luống cuống tay chân thay đồ rồi chạy về nhà.

 

Dù cô luôn tùy tiện nhưng giờ đây cô cảm thấy rất xấu hổ.

 

Cô cảm thấy rất mất mặt.

 

Lần đầu tiên cô gái nhỏ cảm thấy ngượng ngùng trước trúc mã nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc