Không thể không nói, Thẩm Chiêu Chiêu đã đoán đúng!
Kể từ khi Lâm Na nói muốn dạy dỗ Thẩm Chiêu Chiêu, cô ta vẫn luôn nghĩ cách.
Đáng tiếc, trải qua hai vòng loại vẫn chưa dạy dỗ cô được lần nào.
Tình cờ, gần đây cô ta quen một số học sinh học trường dạy nghề bên cạnh nên nhờ họ đe dọa Thẩm Chiêu Chiêu.
Chỉ cần đối phương đồng ý rút lui khỏi cuộc thi, sau này cô ta sẽ không phải nhìn thấy cô, mà cô ta cũng không cần phải nghĩ cách gây rắc rối cho cô nữa, em họ của cô ta cũng có thể quên đi chuyện quá khứ.
Nhưng điều cô ta không ngờ tới là Thẩm Chiêu Chiêu lại có chút bướng bỉnh.
"Ngày mai tớ sẽ nói chuyện với Tạ Miểu!"
Hứa Tư Ngôn kịp phản ứng ngay: "Cậu nghi ngờ chị ta sai mấy người vừa rồi sao?"
"Nếu không phải vậy thì tại sao họ lại không yêu cầu chúng ta rút khỏi nhóm khác mà phải cụ thể là rời nhóm Olympic Toán học?"
Hiện tại, nhóm Olympic Toán học chỉ còn lại 5 người, ngoài đối phương, cô không nghĩ đến bất cứ ai khác.
"Hơn nữa, hỏi một xíu là biết có phải chị ta hay không!"
Tối hôm qua Tang Dữu Dữu nghe tin hai người bị chặn ở cổng trường, sáng sớm hôm sau, cô ấy liền chạy tới, mang theo tin tức cho cô: "Chiêu Chiếu, cậu nhất định không thể tưởng tượng được vì sao Tạ Miểu luôn nhắm vào cậu đâu."
"Cậu biết sao?"
Tang Dữu Dữu kiêu ngạo ngẩng mặt lên nói: "Đương nhiên, không có gì mà Tang Dữu Dữu tớ không thể điều tra được. Theo thông tin rt biết, Tạ Miểu kia chính là chị họ của Lâm Na!"
"Lâm Na?" Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
Tang Dữu Dữu: "Cậu quên rồi à? Cô ta chính là cô gái đã chọc thủng lốp xe của cậu, để lại tờ giấy đe dọa cậu tránh xa Thịnh Trử Ý ấy."
Thẩm Chiêu Chiêu nhớ lại: "Nhưng không phải chuyện đó đã xảy ra từ lâu rồi sao?" Hơn nữa, cho dù tìm phiền toái thì cũng phải là Lâm Na tìm phiền toái cho cô, Tạ Miểu có liên quan gì?
"Có lẽ bọn họ vẫn luôn ôm hận." Cô quên, không có nghĩa là những người khác cũng quên.
Sau khi biết được mối quan hệ giữa Tạ Miểu và Lâm Na, Thẩm Chiêu Chiêu càng có thêm tự tin đi tới cửa.
Trước khi nhóm Olympic Toán bắt đầu vào lớp, Thẩm Chiêu Chiêu đã ngăn Tạ Miểu đang chuẩn bị bước vào phòng học.
"Lâm Na bảo chị gây phiền phức cho tôi sao?"
Tạ Miểu kinh ngạc nhìn cô, không ngờ cô lại phát hiện ra mối quan hệ của mình với em họ nhanh như vậy.
Hiện tại đã bị vạch trần, Tạ Miểu cũng không giấu diếm nữa: "Vậy thì sao?"
"Cho nên, tối hôm qua chị tìm người sao?" Thẩm Chiêu Chiêu đi thẳng vào vấn đề, "Chị cố ý tìm người chặn chúng tôi ở cổng trường, muốn chúng tôi rút khỏi nhóm Olympic Toán học, rốt cuộc là muốn giúp Lâm Na dạy dỗ chúng tôi, hay là chị sợ phải tranh tài với chúng tôi trong trận đấu?"
Đương nhiên Tạ Miểu sẽ không thừa nhận, cô ta chỉ không muốn thành tích của đối phương tốt hơn mình mà thôi.
"Đương nhiên là vì tôi muốn trút giận thay cho em họ." Cô ta hừ lạnh, "Ai bảo lúc trước em làm xấu mặt em ấy trước mặt mọi người? Tôi đòi lại cho em ấy thì có gì sai?"
Thẩm Chiêu Chiêu nhướng mày nói: "Vậy chị không hỏi vì sao cậu ta không dám tự mình đến gây phiền phức cho tôi mà lại xúi giục chị à?"
"Có ý gì?" Tạ Miểu cau mày.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Tôi và cậu ta học cùng trường ba năm, nếu cậu ta muốn gây phiền phức cho tôi, chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội, nhưng cậu ta đợi đến sau khi tốt nghiệp mới nhờ chị để trút giận. Chị nghĩ xem là vì sao?"
"Tại sao?" Tạ Miểu vô thức thốt lên.
Thẩm Chiêu Chiêu cười nói: "Đương nhiên là bởi vì tôi không phải quả hồng mềm, người khác muốn bóp thế nào thì bóp..."