Thịnh Trử Ý nhìn cô, nội tâm phức tạp, trên mặt lại không có biểu tình gì.
Không biết làm thế nào cô có thể nói dối với đôi mắt mở to mà không đỏ mặt hay thở hổn hển.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn chung quanh, đột nhiên chỉ về một phương hướng nói: "Ý Ý, chúng ta đi chơi đu quay ngựa gỗ nhé?"
Thịnh Trử Ý nghiêm túc: "Ấu trĩ!"
"Ấu trĩ chỗ nào? Anh nhìn các bạn nhỏ chơi vui biết bao." Thẩm Chiêu Chiêu nói xong liền kéo anh xếp hàng.
Xếp hàng vào đu quay vẫn còn tốt, chẳng bao lâu đã sắp đến lượt họ.
Ngồi trên ngựa, Thẩm Chiêu Chiêu giơ điện thoại về phía Thịnh Trử Ý, làm nhiều biểu cảm khác nhau, trêu chọc anh: “Ý Ý, anh cười lên nào, đừng lúc nào cũng nghiêm túc, nào, nói theo em...... quả cà!”
"Quả cà!" Thịnh Trử Ý máy móc giật giật khóe miệng.
Thẩm Chiêu Chiêu lập tức nói: “Không được, nụ cười của anh cứng ngắc quá, thử lại đi!”
Thịnh Trử Ý cố gắng kiềm chế cảm xúc một lúc rồi mới từ từ nở nụ cười.
Thẩm Chiêu Chiêu nhân cơ hội nhấn nút chụp, nhìn ảnh trong màn hình, vẻ mặt hài lòng nói: “Được rồi, lần này nụ cười của anh tự nhiên hơn, anh nên cười nhiều hơn, khi cười trông càng đẹp trai.”
Thịnh Trử Ý đỏ mặt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: "Anh muốn chụp cho em hơn!"
"Được rồi! Được rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu đưa điện thoại cho anh, sau đó tạo ra nhiều biểu cảm khác nhau trước ống kính, còn lôi kéo Thịnh Trử Ý chụp ảnh chung.
Chơi đu quay xong, cả hai đi chơi xe đụng, s.ú.n.g nước xoay, tàu lửa... So với những trò chơi phải xếp hàng hàng giờ thì những trò chơi này không có nhiều người xếp hàng, chỉ mất vài phút hoặc mười phút.
Cả hai đã chơi tất cả các trò chơi họ có thể chơi, đang định quay lại đu quay ngựa gỗ một lần nữa thì nhìn thấy Tang Dữu Dữu và những người khác.
Nhưng ba người họ có vẻ không vui lắm.
"Các cậu sao vậy? Tháp rơi tự do không vui sao?" Thẩm Chiêu Chiêu kéo Thịnh Trử Ý chạy tới.
"Đừng nhắc tới nữa!" Tang Dữu Dữu rũ đầu nói, vẻ mặt bơ phờ: "Ròng rã ba tiếng, bọn tớ chỉ chơi đúng một trò."
Cô ấy cảm thấy hôm nay ra ngoài là một quyết định sai lầm.
"Phải rồi, còn các cậu thì sao?"
“Bọn tớ ấy à!” Thẩm Chiêu Chiêu nhìn Thịnh Trử Ý một cái, kiêu ngạo ngẩng mặt nói: “Bọn tớ đã chơi bảy tám trò rồi!”
"Làm sao có thể?" Tang Dữu Dữu mở to mắt.
Mỗi trò chơi phổ biến ở đây đều phải xếp hàng đợi ít nhất hai tiếng, sao họ có thể chơi bảy hoặc tám trò trong ba tiếng được?
"Hai người lén lút mua vé VIP à?"
"Đương nhiên là không. Bọn tớ làm gì có nhiều tiền như vậy?"
"Vậy các cậu đã làm thế nào?"
Thẩm Chiêu Chiêu chỉ vào phía sau công viên, nói: “Mấy trò bên kia không có nhiều người, chờ mấy phút có thể chơi, khá là vui.”
Tang Dữu Dữu nhìn thoáng qua, thấy có người lớn và trẻ em cao dưới 1,2 mét đang xếp hàng.
Chà, thật biết cách chơi.
"Nhân tiện, tiếp theo các cậu định chơi gì?" Thẩm Chiêu Chiêu hỏi.
"Quên đi!"
Tang Dữu Dữu vừa nghĩ đến trải nghiệm xếp hàng vừa rồi của mình, cô ấy lập tức không có hứng thú chơi trò gì khác.
"Tớ không muốn xếp hàng! Chúng ta đi tìm chỗ ăn đi." Cô ấy quyết định không đi chơi vào ngày lễ nữa.
Trò gì cũng không chơi được, còn phải xếp hàng chờ đợi mòn mỏi!
Đúng là tự chuốc lấy cực khổ.
Thẩm Chiêu Chiêu nghe vậy nói: “Đúng lúc, bọn tớ cũng đói bụng, chúng ta cùng nhau đi đi!” Ăn no rồi mới có sức tiếp tục chơi.