SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Thẩm Chiêu Chiêu xem xét tất cả các phòng trên tầng hai, cuối cùng chọn căn phòng đầu tiên bên trái, bên ngoài có sân thượng rộng rãi.

 

Cô rất thích.

 

Sau khi sắp xếp đồ đạc ngăn nắp rồi đi xuống lầu, cô thấy Thịnh Trử Ý đang đứng cạnh bàn ăn.

 

Trên bàn còn bày đồ ăn.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Thịnh Trử Ý ngẩng đầu lên nói: "Tới đây ăn cơm trước đi!"

 

"Anh biết nấu ăn?" Thẩm Chiêu Chiêu bước nhanh tới, nhìn đồ ăn trên bàn.

 

Có đạm có chay, trông có vẻ rất ngon.

 

Bàn tay đang định cầm đũa của Thịnh Trử Ý khựng lại, nhìn cô, nhàn nhạt nói hai chữ: "Đồ ăn ngoài." Cho dù anh biết nấu ăn thì cũng không thể làm được nhiều món như vậy trong thời gian ngắn.

 

"A!" Thẩm Chiêu Chiêu chú ý tới túi đồ ăn bên cạnh.

 

"Vậy sau này chúng ta ăn uống kiểu gì đây? Chẳng lẽ lúc nào cũng phải gọi đồ ăn bên ngoài?" Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

 

Thịnh Trử Ý: "Trường học có căng tin, ngày thường có thể ăn ở căng tin. Còn cuối tuần thì có thể tự nấu hoặc gọi đồ ăn. Chỉ là người giao hàng không thể vào đây, phải tự mình ra lấy."

 

"Cái đó, em không biết nấu ăn.” Thẩm Chiêu Chiêu yếu ớt nói.

 

Thịnh Trử Ý đặt đũa ở hai bên bàn ăn, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói: "Anh biết, anh nấu."



 

Làm sao bây giờ?

 

Đột nhiên cảm thấy tên này không chỉ trở nên đẹp trai hơn mà dường như cũng trở nên dịu dàng và ân cần hơn!

 

Thẩm Chiêu Chiêu nghe vậy thì không khỏi bật cười: "Quá tốt rồi, em biết anh thông minh như vậy, nhất định nấu ăn sẽ không làm khó được anh."

 

Nói xong, cô đang định cầm lấy đôi đũa đối phương đặt, lại bị Thịnh Trử Ý nhắc nhở: "Đi rửa tay đi!"

 

"Em biết rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu lề mà lề mề đứng lên.

 

Tên này có rất nhiều quy củ.

 

Quá lâu rồi không sống cùng nhau, cô đã quên cảm giác bị tên này trông coi là như thế nào.

 

Giống như đột nhiên quay lại hai năm trước.

 

Thịnh Trử Ý vừa ăn vừa nói: "Em mới chuyển đến đây, chắc là sẽ thiếu một số thứ. Ăn tối xong anh dẫn em đi siêu thị."

 

"A, được!"

 

Không hổ là tiểu khu cao cấp, có siêu thị riêng 24 giờ. Bên trong có đủ loại thực phẩm tươi ngon, trái cây, đồ ăn vặt, nhu yếu phẩm hàng ngày.

 

Thẩm Chiêu Chiêu đi trước, Thịnh Trử Ý đẩy xe theo sau.



 

Cô gái vừa bước vào siêu thị đã đi thẳng đến khu đồ ăn vặt, nhìn thấy những món ăn vặt mình thích liền bỏ vào xe đẩy.

 

Mấy thứ khác vẫn còn chưa mua, chỉ riêng đồ ăn vặt đã chất đầy xe đẩy.

 

"Em muốn mua nhiều đồ ăn vặt đến vậy?" Thịnh Trử Ý nhìn đồ ăn vặt mà không khỏi cau mày.

 

"Đúng vậy! Đây đều là những món em thích nhất." Chẳng mấy khi được thoả sức mua sắm, thừa dịp mình vẫn còn tiền, tất nhiên phải mua nhiều hơn.

 

"Không được, nhiều quá! Ăn quá nhiều đồ ăn vặt sẽ không tốt cho sức khỏe đâu." Thịnh Trử Ý vừa nói vừa lấy đồ ăn vặt cô vừa chọn ra.

 

"Này, anh đừng trả về chỗ cũ mà, đều là những món em thích đó." Thẩm Chiêu Chiêu thấy thế vội vàng lao tới, toàn thân ghé vào xe đẩy, không cho anh lấy ra.

 

Thịnh Trử Ý: "Anh đã hứa với dì Nhiễm sẽ để mắt tới em, em không được phép mua những thứ này, nếu không anh sẽ bảo dì Nhiễm trừ một nửa tiền sinh hoạt của em vào tháng sau.”

 

"Thịnh Trử Ý, anh là ma quỷ sao?" Thẩm Chiêu Chiêu mở to mắt, ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn anh.

 

Thịnh Trử Ý: "Đúng rồi!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu:......

 

Thấy cứng không được, đành phải đổi thành mềm.

 

Thẩm Chiêu Chiêu chắp hai tay lại, cắn môi đáng thương, chớp chớp mắt nhìn Thịnh Trử Ý: "Anh Trử Ý, anh là tốt nhất. Xin anh đó, để lại một ít cho em nhỏ nha!"

 

Bình luận

Truyện đang đọc