SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn điểm tâm trong tay: Ừm, muốn ăn một miếng nữa thì phải làm sao bây giờ? Mà mấy món khác trông cũng rất ngon.

 

Cô lén nhìn Thịnh Trử Ý đang đi phía trước, tay nhỏ thò vào trong túi cực nhanh, lén trộm một miếng khác rồi nhanh chóng nhét vào miệng.

 

Ưm ưm ưm, nó ngon quá!

 

Thẩm Chiêu Chiêu dùng tay nhỏ che miệng, nhai thật nhanh, má phồng lên như một chú Hamster nhỏ.

 

Thịnh Trử Ý đi phía trước, khóe mắt vừa lúc nhìn thấy động tác này của cô, khóe miệng không khỏi giương lên, nhưng rất nhanh lại bình thường.

 

"Về sớm vậy, các em mua quà gì thế?”

 

Trần Thạc nhìn thấy hai người về sớm như vậy, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt lập tức rơi vào chiếc túi trong tay Thẩm Chiêu Chiêu: "Hả? Tôi nhớ nhãn hiệu này là điểm tâm! Nhưng điểm tâm ở thành phố S thực sự rất nổi tiếng, mang về cho gia đình ăn thử cũng không tệ. Được rồi, đã đủ người rồi, chúng ta lên đường!"

 

Suốt chặng đường, chiếc xe lung la lung lay về đến huyện thành.

 

Trước khi xuống xe, Trần Thạc nhìn mọi người, nói: "Tôi rất vui khi được đồng hành cùng các bạn trong một tháng này. Các bạn đều rất tuyệt vời, đều rất cố gắng. Tôi hy vọng các bạn có thể tiếp tục chăm chỉ trên con đường học tập, chúc các bạn có những điều tốt đẹp nhất trong tương lai. Chúc các bạn có một kỳ nghỉ vui vẻ và trọn vẹn. À đúng rồi, khi trở về các bạn đừng quên làm bài tập hè thật tốt nhé.”

 

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy câu cuối cùng là dành cho chính mình.

 

Bởi vì ông vừa nhìn cô vừa nói.

 

Khó khăn lắm mới được nghỉ, vậy mà vẫn phải làm bài tập về nhà.

 

Biểu tượng cảm xúc của Thẩm Chiêu Chiêu.

 

Bởi vì lần này cô chẳng những được tiến vào trại huấn luyện mà còn giành được giải thưởng nên mẹ Chiêu Chiêu và ba Chiêu Chiêu rất khoan dung với cô, TV để cô xem thoả thích, tủ lạnh cũng không cần khoá.

 



Thấy hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, Thẩm Chiêu Chiêu mới nhớ ra bài tập hè của mình vẫn chưa làm! ! !

 

"Mau mau mau, mau đưa bài tập về nhà của anh cho em." Thẩm Chiêu Chiêu đi thẳng đến phòng Thịnh Trử Ý.

 

Thịnh Trử Ý nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: "Tới bây giờ em vẫn chưa làm phải không?”

 

Thẩm Chiêu Chiêu nhàn nhạt nhìn anh, nói: “Ngày nào em cũng ở cạnh anh, em làm hay chưa chẳng lẽ anh không biết? ?"

 

Người này vậy mà không nhắc nhở cô.

 

Thịnh Trử Ý: “Nếu anh nhớ không lầm, hình như anh đã nhắc nhở em nhiều lần rồi.” Nhưng người này không phải bận xem TV thì cũng là bận chơi game, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì.

 

"Em sai rồi, Ý Ý tốt bụng, xin hãy giúp em một chút thôi!" Không, là cứu mạng chó của cô!

 

Thẩm Chiêu Chiêu đáng thương nhìn đối phương.

 

“Không được.” Thịnh Trử Ý trực tiếp từ chối cô.   

 

Anh quyết định phải chữa khỏi chứng trì hoãn của cô, lần này dù cô có nói gì anh cũng sẽ từ chối cho cô mượn bài tập về nhà. Để đề phòng Thẩm Chiêu Chiêu lẻn vào trộm bài tập khi anh không chú ý, anh còn khóa cửa phòng lại.

 

"Xem như anh lợi hại!" Thẩm Chiêu Chiêu thở hồng hộc trở về phòng bên cạnh.

 

Nhìn bài tập hè chồng chất, cô chỉ biết cắn răng bắt đầu đặt bút.

 

Nhưng có quá nhiều bài tập về nhà.

 

Làm không hết, không thể làm hết được.

 

Thẩm Chiêu Chiêu lại đặt tâm tư sang phòng bên cạnh.



 

Phòng bên cạnh.

 

Thịnh Trử Ý không ở đây, cửa phòng anh vẫn khóa chặt.

 

Thẩm Chiêu Chiêu thử một chút nhưng không tài nào mở được.

 

Đành phải tuyệt vọng trở về chỗ ngồi.

 

Nhìn bài tập hè còn chưa làm xong trên bàn, đầu óc Thẩm Chiêu Chiêu quay cuồng.

 

Đột nhiên ánh mắt cô rơi vào ban công nối giữa hai nhà.

 

Hiểu rồi!

 

Thẩm Chiêu Chiêu chạy tới, phát hiện cửa sổ ban công bên cạnh vừa lúc mở ra, cô quay trở lại phòng, bê một chiếc ghế đẩu tới.

 

Sau đó, cô leo từ ban công nhà mình sang ban công nhà bên cạnh.

 

Vừa mới nhảy ra khỏi cửa sổ ban công, cô đã nhìn thấy Thịnh Trử Ý từ phòng tắm đi ra.

 

Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi màu vàng sáng.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi chớp mắt.

 

Sau đó, cô đưa mắt nhìn chiếc quần đùi có in họa tiết hoạt hình của anh.

 

Ồ, hóa ra Ý Ý thích Angry Birds!

Bình luận

Truyện đang đọc