SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Sau kỳ nghỉ hè, mọi người chính thức trở thành học sinh cấp ba.

 

Bốn người họ may mắn được nhận vào cùng một trường cấp ba, nhưng lại bị chia lớp nên phải tách ra.

 

Thẩm Chiêu Chiêu và Hứa Tư Ngôn được phân vào một lớp, Tang Dữu Dữu và Lục Tục được phân vào lớp khác, cũng may hai lớp cách nhau không xa, mọi người vẫn có thể ăn uống, chơi đùa cùng nhau.

 

Trong giờ giải lao, trên tay Tang Dữu Dữu là một cuốn tiểu thuyết, cô nàng đọc nó say sưa.

 

Đột nhiên bị người từ phía sau giật lấy.

 

Tang Dữu Dữu ngẩng đầu, trừng mắt nhìn người nào đó, nói: "Trả lại cho tớ!"

 

Ỷ vào lợi thế về chiều cao của mình, Lục Tục dễ dàng giật lấy sách của đối phương, lật qua lật lại rồi ném trả lại cho cô ấy: "Chậc, sao con gái các cậu lại thích đọc mấy thứ vớ vẩn, lừa gạt thế này."

 

Tang Dữu Dữu hiếm khi bộc lộ chút văn chương nghệ thuật: "Cậu chẳng biết gì cả, đó là bởi vì thanh xuân của tớ quá yên tĩnh, nên tớ muốn nhìn thấy những sự thiên vị trắng trợn trong tuổi thanh xuân của người khác."

 

Lục Tục "chậc chậc" rồi nói: "Mọi thứ trong tiểu thuyết đều là giả, nếu cậu ghen tị thì mau tìm một người để yêu đi, nhìn người khác yêu có ích gì?"

 



Tang Dữu Dữu trợn mắt nhìn cậu: "Cậu thì biết cái gì? Bản thân yêu không bằng nhìn người khác yêu." Một thẳng nam như cậu sẽ không hiểu được niềm vui đu CP.

 

“Hơn nữa, trong hiện thực đều là nam cặn bã. Tớ vẫn thích tìm kiếm tình yêu hoàn mỹ của mình trong tiểu thuyết."

 

Lục Tục: "Trên đời này vẫn còn rất nhiều người đàn ông hoàn mỹ, giống như tớ vậy."

 

Người kia nhìn cậu từ trên xuống dưới, nói một tiếng yue ~, "Lông cậu mọc đủ dài chưa? Dám tự xưng mình là đàn ông."

 

"E hèm!" Lục Tục không khỏi đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô ấy, "Tang Dữu Dữu, cậu có còn là con gái không?" Ngay trước mặt con trai nói lông đối phương chưa đủ dài, cô nàng đúng là to gan mà.

 

"Tớ nói sai sao?" Tuy Tang Dữu Dữu có khuôn mặt trẻ con nhưng cô ấy đã đọc vô số sách và là một tay lái lão luyện.

 

Nghĩ đến điều gì đó, Tang Dữu Dữu lại quay người, ghé vào mặt bàn Lục Tục nói: "Nói ngược lại, nếu cậu tìm bạn gái, cậu muốn tìm một con mèo sữa hay một con mèo hoang?"

 

Lục Tục: "...Nếu điều kiện cho phép, tớ muốn tìm một người."

 

Vừa nói xong, cậu đã nhìn thấy Hứa Tư Ngôn và Thẩm Chiêu Chiêu đi ngang qua cửa sổ.



 

Tang Dữu Dữu nhìn thấy hai người, lập tức chạy tới cửa sổ nói: "Chiêu Chiêu, Tư Ngôn."

 

Hai người vẫy tay về phía cô ấy.

 

Phía sau truyền đến giọng nói không phục của Lục Tục: "Tại sao hai người bọn họ là Chiêu Chiêu và Tư Ngôn, còn tớ thì là Lục Tục?"

 

Mọi người đều là bạn bè, vậy tại sao hai người này lại có địa vị cao hơn cậu?

 

"Vậy lần sau tớ sẽ gọi cậu là Tục Tục nhé?" Tang Dữu Dữu nói xong liền yue~ trước. Nhìn khuôn mặt gian xảo của cậu, cô ấy lên tiếng mà cứ thấy như đang bị bỏng miệng.

 

"Khụ khụ, cũng không phải là không được!" Lục Tục cảm thấy sau tai có chút ngứa ngáy, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo.

 

"Này!"

 

Bên ngoài hành lang, Thẩm Chiêu Chiêu và Hứa Tư Ngôn cũng quay lại, vẫy tay chào họ.

 

"Hai người các cậu đang làm gì đấy?" Tang Dữu Dữu tức giận hỏi.



 

"Chủ nhiệm lớp tìm bọn tớ để nói về cuộc thi Olympic Toán học." Hứa Tư Ngôn mỉm cười trả lời.

 

Vừa nghe đến chuyện liên quan đến việc học, Tang Dữu Dữu lập tức mất hứng thú.

 

Lục Tục thì nhân cơ hội mời: "Sau giờ học lớp bọn tớ sẽ có trận bóng rổ, hai người có muốn đi xem không?”

 

"Được!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, "Tớ và Dữu Dữu phụ trách cổ vũ cậu, còn đưa nước nữa."

 

"Được rồi, lúc trận đấu kết thúc, tớ sẽ mời các cậu ăn kem." Lục Tục vui vẻ nói.

 

Hứa Tư Ngôn cũng cười nói: “Vậy để tớ mua trà sữa cho mọi người nhé!”

 

"Được!" Mọi người nhìn nhau cười.

 

Tình bạn giữa các bạn trẻ luôn nhiệt tình, thuần túy và tươi đẹp...

 

Bình luận

Truyện đang đọc