SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

"Tại sao?" Tạ Miểu vô thức thốt lên.

 

Thẩm Chiêu Chiêu cười nói: "Đương nhiên là bởi vì tôi không phải quả hồng mềm, người khác muốn bóp thế nào thì bóp. Lời chị vừa nói tôi đã ghi âm lại rồi, nếu chị dám gây phiền toái cho tôi lần nữa, tôi sẽ giao nó cho hiệu trưởng. Cố tình làm xấu mặt bạn học, xúi giục học sinh trường khác uy h.i.ế.p học sinh trường này. Chị nghĩ xem, nếu chuyện này đến tai hiệu trưởng thì sẽ như thế nào?"

 

Sắc mặt Tạ Miểu lập tức trở nên khó coi.

 

Trường học của họ rất coi trọng đạo đức và kỷ luật. Nếu hiệu trưởng biết chuyện này thì không thể không bị cảnh cáo.

 

Cũng là do cô ta nóng nảy, nảy ra ý tưởng tồi tệ như vậy, còn để cho đối phương lợi dụng.

 

Không ngờ cô lại mưu mô đến vậy, cố tình lừa cô ta.

 

Thẩm Chiêu Chiêu không biết lời nói của mình có thể hù dọa được đối phương hay không.

 

Nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương thì chắc chắn cô ta đang sợ hãi.

 

Bớt một chuyện còn hơn thêm nhiều chuyện, đối phương không gây rắc rối cho cô nữa là tốt nhất, nhưng nếu đối phương không chịu bỏ cuộc, cô sẽ không đứng yên để bị bắt nạt.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nói xong liền bỏ lại đối phương, đi vào phòng học trước.

 

Tạ Miểu đen mặt đứng đó, một lúc sau cũng đi theo cô vào.



 

"Sao rồi? Chị ta có thừa nhận không?" Cô vừa ngồi xuống, Hứa Tư Ngôn hỏi ngay.

 

"Là chị ta!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.

 

"Vậy tối nay có cần ba tớ đến đón không?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu liếc nhìn về phía Tạ Miểu: "Chắc buổi tối bọn họ sẽ không tới nữa. Chú làm việc cả ngày cũng mệt mỏi rồi, chúng ta nên tự mình về đi!"

 

"Ừm!" Hứa Tư Ngôn gật đầu.

 

Hai người đều cảm thấy, nếu Tạ Miểu không muốn làm lớn chuyện, cô ta sẽ ngăn cản những người đó lại đến gây phiền phức cho bọn họ. Nhưng ai có thể ngờ rằng, vừa mới bước ra khỏi cổng trường, hai người đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Chào hai người."

 

Thẩm Chiêu Chiêu và Hứa Tư Ngôn nhìn nhau, đồng thời tăng tốc, giả vờ không nghe thấy, tuy nhiên, mấy người kia đã sớm chuẩn bị, ngay lập tức bao vây họ, chặn tất cả các con đường họ có thể đi.

 

Thẩm Chiêu Chiêu chỉ có thể cắn răng nhìn người trước mặt, nói: "Chẳng lẽ Tạ Miểu chưa nói với mấy người là chuyện đã được giải quyết rồi, các người không cần phải gây phiền toái cho tôi nữa sao?”

 

"Tạ Miểu là ai?" Nam sinh hỏi đàn em bên cạnh.

 

Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt, chẳng lẽ cô đoán sai, những người này không phải do Tạ Miểu tìm tới sao?

 



Nhưng trước đó, rõ ràng đối phương đã thừa nhận!

 

"Chính là nữ sinh mấy ngày trước nhờ chúng ta giúp đỡ." Đàn em bên cạnh nhắc nhở.

 

"Là cậu ta à!" Nam sinh có ấn tượng, sau đó nhướng mày, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Cậu ta nói thì anh đây phải nghe lời sao?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu đoán không sai, những người này quả nhiên là do Tạ Miểu tìm được. Tuy nhiên, khác với những gì cô nghĩ, mối quan hệ giữa hai người thực ra không thân thiết đến thế.

 

Chỉ gặp nhau hai lần, thậm chí còn không nhớ nổi tên đối phương.

 

Nam sinh cũng vì lòng tự trọng của mình mới đồng ý thay mặt đối phương hù dọa hai người họ.

 

Nhưng hắn không ngờ, cô gái này dũng cảm hơn hắn nghĩ, dám bỏ chạy ngay trước mí mắt hắn, hắn không giữ được thể diện nên đã dẫn vài người tới chặn đường.

 

Quả thực Tạ Miểu có gửi tin nhắn cho hắn, đáng tiếc hắn vẫn chưa xem qua.

 

"Cậu muốn thế nào?” Thẩm Chiêu Chiêu nhìn tư thế của đám người trước mặt, biết hôm nay sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy.

 

Nếu biết sớm hơn, cô đã đồng ý để ba Hứa Tư Ngôn đến đón họ.

 

Nam sinh nâng cằm, ra hiệu cho Thẩm Chiêu Chiêu: "Xin lỗi anh đây một cách đàng hoàng, anh đây sẽ cân nhắc không làm khó hai người nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc