"Ừm!" Tưởng Niên gật đầu.
"Nhưng cậu còn chưa tốt nghiệp cấp ba, cậu có thể làm việc gì?" Thẩm Chiêu Chiêu nhíu mày.
Tưởng Niên cúi đầu: "Phát tờ rơi, rửa chén, cũng đủ để nuôi sống bản thân."
"Vậy việc học của cậu thì sao?" Thẩm Chiêu Chiêu lo lắng nhìn cô ấy.
Tưởng Niên mím môi, bình tĩnh nói: "Tớ không đi học nữa, tớ hiểu tính cách của Tưởng Yếu Di, nếu tớ quay lại trường, chắc chắn cậu ta sẽ không buông tha cho tớ, sẽ lại đến làm phiền tớ."
"Nhưng cậu cũng không thể bỏ học hoàn toàn được. Hơn nữa, cậu học giỏi như vậy, không đi học thì thật là đáng tiếc." Mặc dù Thẩm Chiêu Chiêu luôn nghĩ đến việc lười biếng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ học.
Cô chỉ nghĩ cách để học dễ dàng hơn thôi.
Tưởng Niên: "Tớ có tay có chân, dù không đi học nhưng vẫn có thể tìm được việc nuôi sống bản thân."
Tuy kiếm tiền vất vả hơn một chút nhưng ít nhất cô ấy có thể sống với phẩm giá của mình.
Không cần bị người khác coi thường, cũng không cần bị chỉ trỏ, mắng mỏ.
"Cậu không thể nghĩ như vậy được. Dù việc học không phải là con đường duy nhất nhưng chắc chắn có học vẫn tốt hơn là không học. Cuộc đời chỉ có một, đừng đưa ra quyết định khiến mình hối hận. Tớ biết, cậu không muốn đi học là vì Tưởng Yếu Di kia, nhưng cuộc đời là của riêng cậu, cậu không nên vì những người không liên quan mà dễ dàng bỏ cuộc hay thay đổi con đường của chính mình. Cậu còn trẻ, tạm thời chưa đủ sức để chiến đấu với cuộc sống. Đợi đến khi cậu có đủ khả năng, đủ mạnh mẽ, tớ tin rằng sẽ không có ai dám bắt nạt cậu nữa!"
Thẩm Chiêu Chiêu cũng không ngờ mình có thể nói ra nhiều lý lẽ như vậy.
Tưởng Niên im lặng không lên tiếng.
Cô ấy hiểu hết những điều đó.
Đây không phải là lần đầu tiên Tưởng Yếu Di gây rắc rối cho cô ấy, trước đây cô ấy đã chịu đựng.
Nhưng lần này, suýt nữa cô ấy đã kéo theo cả người khác, mà trước mặt bạn cùng lớp, cô ấy bị chỉ trích là con gái của tiểu tam, cô ấy cảm thấy rất xấu hổ.
Điều khiến cô ấy xấu hổ hơn nữa là dù không đồng tình với hành động của mẹ nhưng cô ấy lại trơ trẽn sử dụng số tiền mà mẹ mình có được từ nhà họ Tưởng.
Như Tưởng Yếu Di đã nói, cô ấy không hề vô tội.
Chu Hoài Vũ nghe những lý lẽ của Thẩm Chiêu Chiêu cũng gật đầu: "Tớ thấy Thẩm Chiêu Chiêu nói đúng. Nếu cậu gặp khó khăn thì chúng ta cùng nhau giải quyết, không cần phải bỏ học. Nếu là vì Tưởng Yếu Di, tớ có thể giúp cậu đi nói chuyện với cậu ta, bảo cậu ta đừng gây rắc rối cho cậu nữa." Dù cậu ấy không thích học nhưng vẫn hy vọng người khác chăm chỉ học tập.
Nghe có vẻ khá mâu thuẫn.
"Cảm ơn các cậu, nhưng đây là chuyện của tớ, tớ đã quyết định rồi, các cậu đừng can thiệp!" Tưởng Niên đã đưa ra quyết định này, chắc chắn không phải nhất thời bốc đồng, cũng không thể vì vài câu nói của họ mà thay đổi.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Chúng ta đều là bạn cùng lớp, sao có thể không quan tâm được? Hơn nữa, cậu là người bạn đầu tiên mà tớ kết bạn ở trường Cửu Trung."
"Bạn?" Tưởng Niên ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn cô.
Vì mối quan hệ của mẹ mình, những người xung quanh đều coi thường cô ấy, không muốn kết bạn vì sợ bị ảnh hưởng.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy từ "bạn" từ miệng người khác.
"Đương nhiên rồi, tớ không biết cậu có coi tớ là bạn hay không, nhưng tớ thực sự coi cậu là bạn." Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.
Ngay cả Cố Thừa Châu ít khi lên tiếng cũng nói: "Nếu cậu có khó khăn gì thì có thể nói cho chúng tớ biết, chúng tớ sẽ giúp cậu tìm ra giải pháp."
Tưởng Niên có chút d.a.o động.