Cuối tháng 6, Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý kết thúc sáu năm học tiểu học.
Năm nay, vóc dáng của cả hai đều đã phát triển rất nhiều, nhất là Thịnh Trử Ý.
Ngoại hình cũng nảy nở hơn một chút, sự ngây thơ dần dần bớt đi, bắt đầu trông giống thiếu nữ và thiếu nam.
"Chiêu Chiêu, mau lại đây xem, đây là quà tốt nghiệp dì Tố Tâm tặng các con." Ngày thứ hai sau khi thi xong, Tần Tố Tâm gọi hai người xuống lầu, nói có quà cho bọn họ.
Khi Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý đi xuống lầu, họ nhìn thấy hai chiếc xe đạp cùng mẫu đậu ở lối vào hành lang.
Một cái màu trắng và một cái màu hồng.
"Oa, đẹp quá. Cảm ơn dì Tố Tâm." Thẩm Chiêu Chiêu rất thích, không kịp chờ đợi chạy vòng quanh chiếc xe mới.
"Con thích là tốt rồi, bắt đầu từ ngày mai, để Ý Ý dạy con đạp xe. Lúc khai giảng, hai con có thể cùng nhau đạp xe đến trường." Tần Tố Tâm tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cảm thấy như mình đang quay lại thời gian đi học.
Tràn đầy khí chất trẻ trung.
Tuổi trẻ thật tốt!
Vì vậy, Thẩm Chiêu Chiêu có một nhiệm vụ khác trong mùa hè này: học đạp xe.
"Anh phải đỡ em, đừng buông tay nhé." Sau khi Thẩm Chiêu Chiêu liên tục căn dặn Thịnh Trử Ý, cô loạng choạng đạp xe về phía trước.
Lúc đầu Thẩm Chiêu Chiêu có chút sợ hãi, từ từ đạp xe càng xa. Sau khi đi được vài vòng, Thịnh Trử Ý lặng lẽ buông tay.
Đến lúc Thẩm Chiêu Chiêu phát hiện ra, cô đã đi từ đầu này đến đầu kia của tiểu khu.
“Ha ha ha, em học được rồi!”
Đúng lúc cô đang đắc ý thì đột nhiên có một con mèo hoang xông tới.
Thẩm Chiêu Chiêu giật mình, đầu xe mất khống chế.
"Thịnh Trử Ý!" Cô vừa hét lên vừa cố gắng khống chế đầu xe.
Đáng tiếc Thịnh Trử Ý ở quá xa.
Chiếc xe lắc lư lao thẳng vào dải cây xanh bên cạnh.
Khi Thịnh Trử Ý từ bên kia chạy tới, chỉ còn lại bánh xe quay tròn và Thẩm Chiêu Chiêu đang bò ra khỏi bãi cỏ với một đám cỏ dại trên đầu.
"Em không sao chứ?" Thịnh Trử Ý lo lắng đỡ cô dậy.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Có sao đó!"
“Thật xin lỗi.” Trên mặt Thịnh Trử Ý hiện lên vẻ áy náy, anh đang định hỏi cô ngã ở đâu.
Thẩm Chiêu Chiêu đau khổ nói: "Tiểu khả ái của em bị hỏng rồi!” Tiểu khả ái là chiếc xe mới của cô.
Thịnh Trử Ý: ...
Thịnh Trử Ý chưa kịp nói thì lại nghe cô nói: "Quên đi, đều là do em không bảo vệ tốt."
Thấy cô còn tâm tình lo lắng cho chiếc xe, chứng tỏ vết thương không nghiêm trọng.
Thịnh Trử Ý đỡ cô ngồi sang một bên, nói: "Em thế nào rồi?"
Thẩm Chiêu Chiêu xốc ống quần lên, phát hiện đầu gối của mình đã bị trầy da.
Thịnh Trử Ý cau mày, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô nói: "Lên đi! Anh đưa em về."
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn chiếc xe mới nằm trên mặt đất: "Tiểu khả ái thì sao?"
Thịnh Trử Ý nói: "Cứ để yên ở đó."
“Không được!” Thẩm Chiêu Chiêu lập tức lắc đầu.
Đây là xe mới, nhỡ có người trộm thì sao?
"Cái gì quan trọng hơn, em hay chiếc xe?" Thịnh Trử Ý nhíu mày nhìn cô.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Đương nhiên là chiếc xe quan trọng hơn, em sẽ không làm mất nó. Hay là anh giúp em đưa tiểu khả ái về trước?”
Thịnh Trử Ý rất muốn mở đầu cô nhóc này ra, xem xem bên trong có gì. Nhưng từ nhỏ đến lớn, cô nhóc này luôn có những suy nghĩ khác biệt với những người khác.
Thịnh Trử Ý liếc nhìn cô rồi cưỡng ép nhấc cô lên khỏi mặt đất.
Thẩm Chiêu Chiêu giãy dụa nói: “Không được, xe ở đâu người ở đó, anh không thể tách bọn em ra.”
Không còn cách nào khác, Thịnh Trử Ý đành phải đặt cô xuống lần nữa, đi đến chỗ xe, đỡ chiếc xe đạp trên mặt đất lên, đi tới trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Ngồi phía sau!"
Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu sáng lên, cô vịn xe đứng dậy, một chân nhảy nhót ngồi xuống ghế sau.
Thịnh Trử Ý cùng xe đẩy cô về nhà.