SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Thẩm Chiêu Chiêu: "Thất lễ thất lễ!"

 

Chu Hoài Vũ: "Không sao không sao, nhưng nhiều người vào được trường này đều không đơn giản đâu, sau này cậu đừng tùy tiện đứng ra bênh vực người khác nữa."

 

Thẩm Chiêu Chiêu ngượng ngùng nói: "Lúc đó tớ cũng không nghĩ nhiều, thấy bọn họ bắt nạt Tưởng Niên nên mới xông ra, nhưng vẫn phải cảm ơn các cậu. Nếu các cậu không xuất hiện kịp thời, tớ và Tưởng Niên sẽ bị bắt nạt."

 

Nói xong, cô nhận thấy sắc mặt của Thịnh Trử Ý có gì đó không ổn, biểu hiện rất nghiêm túc, cô không khỏi nịnh nọt nhìn anh: "Ý Ý, anh đang giận à?"

 

"Không có!" Thịnh Trử Ý phủ nhận.

 

"Rõ ràng là đã giận rồi, còn không chịu thừa nhận." Từ nhỏ đã như vậy, giận cũng không nói ra.

 

Cuối cùng Thịnh Trử Ý cũng không kiềm chế được, lạnh lùng nhìn cô nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, lần sau trước khi cứu người khác, em có thể đảm bảo an toàn cho bản thân trước được không?"

 

"Không phải em đã gửi tin nhắn cho anh sao?" Thẩm Chiêu Chiêu biết mình sai, nhưng vẫn không khỏi nhỏ giọng biện hộ.

 

Thịnh Trử Ý: "Nhỡ đâu anh không nhìn thấy hoặc không đến kịp thì sao? Em một mình ở đây, nếu có chuyện gì, anh phải giải thích thế nào với dì Thư và chú Thẩm đây?"



 

"Làm gì có nhiều tình huống xảy ra như thế, hơn nữa, không phải là không có chuyện gì sao? Tưởng Niên là bạn cùng bàn của em, sáng nay còn giúp đỡ em, em không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị bắt nạt được. Được rồi, lần sau em nhất định sẽ chờ anh đến rồi mới hành động, được chứ? Anh đừng giận nha." Thẩm Chiêu Chiêu kéo tay áo anh, nhẹ nhàng nói.

 

Chu Hoài Vũ và Cố Thừa Châu thấy vậy thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

 

"Từ từ, hai người xảy ra chuyện gì vậy?" Đặc biệt là Chu Hoài Vũ, ánh mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa hai người.

 

"Lần trước đã thấy hai người có gì đó rất kỳ lạ, vậy là, hai người thật sự quen nhau từ trước rồi phải không?"

 

Trước đó còn lừa họ, nói gì mà nhờ lớp trưởng giúp đỡ, trông giống như lớp trưởng quan tâm giúp đỡ bạn học chuyển trường? Cậu ấy còn ngốc nghếch tin thật.

 

Thẩm Chiêu Chiêu chỉ cười ngượng ngùng, lần này không còn phủ nhận nữa.  

 

"Trời ạ, sao hai người lại giả vờ không quen biết nhau?" Suýt nữa cậu ấy bị hai người này lừa.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Còn không phải do người này quá nổi tiếng à? Tớ chỉ muốn giữ một chút khiêm tốn, tránh bị người khác gây rắc rối."

 



Chu Hoài Vũ nghe xong thì cười đắc ý: "Cậu nói cũng đúng, anh chàng này có nhiều người theo đuổi, cậu thân thiết với anh ấy, kiểu gì cũng sẽ gặp rắc rối, cậu cứ tiếp tục giả vờ không quen biết anh ấy đi, sau này theo anh đây thì tốt hơn."

 

"Đừng nghe cậu ấy nói bậy." Thịnh Trử Ý cảnh cáo, trừng mắt nhìn Chu Hoài Vũ.

 

Bốn người trở về lớp, Thẩm Chiêu Chiêu phát hiện chỗ ngồi của Tưởng Niên trống không. Nghĩ một chút, có lẽ tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm, cô cũng không để tâm nữa.

 

Kết quả là, đến ngày hôm sau, Tưởng Niên không đến; thứ ba, Tưởng Niên vẫn không đến; ngày thứ tư, thứ năm....

 

Cho đến ngày thứ sáu, cô ấy vẫn không xuất hiện.

 

Thẩm Chiêu Chiêu không thể ngồi yên được nữa, hỏi những người xung quanh: "Các cậu có biết nhà Tưởng Niên ở đâu không?"

 

Mọi người đều lắc đầu.

 

Tưởng Niên thường độc lập, trong lớp không có bạn bè, thậm chí ngay cả người để nói chuyện cũng không có.

 

Thẩm Chiêu Chiêu lo lắng, trực tiếp đến tìm Thịnh Trử Ý và Chu Hoài Vũ cầu cứu: "Tưởng Niên đã không đến lớp bốn ngày rồi, tớ lo lắng, không biết cậu ấy có bị làm sao không? Tớ muốn đến nhà cậu ấy xem, nhưng mọi người đều không biết cậu ấy sống ở đâu. Các cậu có thể giúp tớ tìm hiểu được không?

Bình luận

Truyện đang đọc