Thịnh Trử Ý mặc dù ngoài miệng nói không thích, nhưng cậu vẫn chủ động dời chiếc ghế nhỏ, từ trong tủ lấy bàn chải đánh răng mới của mình ra, bóp kem đánh răng đưa cho Thẩm Chiêu Chiêu.
Hai bạn nhỏ đứng cạnh nhau, mặc đồ ngủ giống nhau, trên tay cầm bàn chải đánh răng giống nhau, cảnh tượng hai đứa đánh răng cùng nhau cực kỳ đáng yêu.
Trong suốt quá trình, Tần Tố Tâm tràn ngập cảm xúc, bà lại lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Khi hai bạn nhỏ rửa mặt xong đi ra ngoài thì bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn.
Trứng gà và thịt hun khói được chiên vàng 2 mặt, bánh mì nướng tỏa ra mùi thơm quyến rũ của lúa mì, có cả bò bít tết thái sẵn và sữa nóng.
Ngoài ra còn có trái cây cắt sẵn.
Đều là món ăn yêu thích của Thẩm Chiêu Chiêu.
Cô bé tự mình trèo lên ghế, hai mắt sáng long lanh, miệng như bôi mật ong, trước khi ăn đã khen ngợi bà: "Nhìn ngon quá! Dì Tố Tâm, dì thật lợi hại. Nếu dì là mẹ của Chiêu Chiêu thì quá tốt rồi."
Cô có thể ngày ngày ở nhà dì Tố Tâm, mỗi ngày đều có bữa sáng ngon lành như vậy.
Mà dì Tố Tâm vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.
Nếu là con của dì Tố Tâm, về nhà sẽ không phải lo cái mông nhỏ của mình bị đánh đòn nữa.
"Chiêu Chiêu làm vợ nhỏ của Ý Ý, dì Tố Tâm cũng sẽ trở thành mẹ của con." Tần Tố Tâm ngày ngày đều làm bữa sáng cho hai cha con, cũng chưa từng nghe hai người họ khen ngợi một lời, quả nhiên, chiếc áo bông nhỏ vẫn tri kỷ hơn.
Thẩm Chiêu Chiêu không biết vợ nhỏ là gì, nhưng cô muốn dì Tố Tâm làm mẹ mình, nghe Tần Tố Tâm nói xong, ánh mắt cô sáng rực lên, quay sang nhìn Thịnh Trử Ý nói: "Em muốn làm vợ nhỏ của Ý Ý."
Thịnh Trử Ý liếc nhìn cô, từ chối: "Không muốn!"
"Con không thích Chiêu Chiêu sao?" Tần Tố Tâm cười hỏi con trai: "Vậy con muốn ai làm vợ nhỏ của con?"
Tiểu gia hỏa lạnh lùng nói: "Con không cần vợ nhỏ!"
Cậu mới hai tuổi đã biết vợ nhỏ không phải là thứ gì tốt, cậu mới không cần vợ nhỏ.
Ai cũng không muốn!
* * *
Các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều thích chơi với bạn nhỏ xinh đẹp.
Thịnh Trử Ý và Thẩm Chiêu Chiêu mới đến nhà trẻ học, trong hai ngày, hai người đã trở thành người nổi tiếng nhất lớp.
Nhất là Thịnh Trử Ý, mỗi ngày có rất nhiều cô bé vây quanh cậu, các cô bé sẽ cho cậu tất cả đồ ăn vặt mà họ mang theo.
Thịnh Trử Ý không thích bọn họ, cảm thấy bọn họ quá ồn ào.
Nhưng Thẩm Chiêu Chiêu lại rất vui vẻ, bởi vì tất cả đồ ăn vặt mà các bạn nhỏ đưa cho Thịnh Trử Ý cuối cùng cũng đều tiến vào bụng cô.
Thịnh Trử Ý đen mặt, không hài lòng nhìn cô: "Ba mẹ nói, không được tùy tiện nhận đồ của người khác."
Thẩm Chiêu Chiêu chớp mắt nói: "Nhưng ba mẹ em cũng nói, phải hòa thuận với các bạn khác. Các bạn ấy tặng quà chính là muốn làm bạn tốt với chúng ta, nếu chúng ta không ăn thì họ sẽ buồn lắm."
Thịnh Trử Ý cảm thấy lời cô nói không đúng, nhưng cậu cũng không nói lại cô.
Cho nên mỗi ngày về nhà, trong túi nhỏ của Thẩm Chiêu Chiêu luôn chứa đầy đồ ăn vặt.
Từ khi hai đứa nhỏ đi nhà trẻ, hai gia đình ai rảnh thì sẽ đi đón.
Hôm đó, ba Chiêu Chiêu đến đón.
Đi ngang qua chỗ bán đồ chơi làm bằng đường, Thẩm Chiêu Chiêu muốn ăn kẹo hình người.
Ba Chiêu Chiêu nghĩ đến chiếc cần câu mới mua phía sau xe mà không báo cho vợ biết, tức giận nói: "Tiền tiêu vặt tháng này của ba đã tiêu hết rồi, lần sau đi, lần sau ba nhất định sẽ mua cho con."
Cô bé nhìn ba Chiêu Chiêu, dùng giọng điệu người lớn nói: "Ba, lần sau ba đừng đến đón bọn con nhé."
Ba Chiêu Chiêu bị con gái ghét bỏ:.
Đột nhiên cảm thấy cần câu mới mua không còn thơm nữa.