SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Thẩm Chiêu Chiêu đang rất buồn ngủ, vừa mới chuẩn bị ngủ thì đột nhiên bị người khác kéo kéo, vừa mở mắt liền thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cũng không biết bọn họ nói cái gì, cô cứ gật đầu qua loa.

"Ừm ừm ừm!"

Bọn họ nói gì thì chính là cái đó, chỉ cần không quấy rầy giấc ngủ của cô là được.

“Được rồi!” Thịnh Trử Ý nói: “Từ giờ trở đi, mỗi tối mọi người đến phòng học, tớ sẽ giảng bài cho các cậu.”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, trong đầu vẫn có chút mơ hồ.

"Chiêu Chiêu, bạn học Trử Ý đồng ý mỗi tối sẽ giảng bài giúp chúng ta!" Hạ Miêu hưng phấn nắm tay cô nói.

“Cái gì?” Đồng tử Thẩm Chiêu Chiêu giãn ra trong giây lát.

Ban ngày lên lớp còn chưa đủ, ban đêm còn muốn tiếp tục?

Không, không, cô từ chối.

Thịnh Trử Ý nhìn cô một cái, nói: "Quyết định vậy đi, vừa rồi em đã đồng ý!"

Cô đồng ý hồi nào?

Thẩm Chiêu Chiêu nắm lấy tay anh, kêu lên: "Chúng ta lại thảo luận một lần nữa nhé?"

Thịnh Trử Ý nghiêm túc nói: "Đây không phải chuyện của một mình em, mà là của cả nhóm chúng ta, em có muốn vì em mà ảnh hưởng đến mọi người không?”

Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu nhìn những người khác, chỉ thấy mấy người họ đang nhìn mình.

Khá lắm, đi không được, nằm cũng không xong.

Những người này đang ép cô!

Hạ Miêu ôm cánh tay cô nói: "Chiêu Chiêu, mặc dù thành tích của chúng ta đứng cuối bảng, nhưng tớ cảm thấy chúng ta không nên bỏ cuộc như vậy. Có bạn học Trử Ý và bạn học Tư Ngôn trong nhóm, tớ nghĩ chúng ta vẫn còn cơ hội, không nhất định thua. Ít nhất, ít nhất chúng ta có thể cố gắng một chút, tận lực kéo kết quả lên!"

Thẩm Chiêu Chiêu có thể làm gì?   

Điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là quay lại ngày bị bắt gặp đang ngủ trong lớp, sau đó lớn tiếng nói với lão Trần: "Gọi phụ huynh của em đi, nhanh lên!!!"

Lúc này bên cạnh có người đi qua, nghe thấy lời Hạ Miêu nói, nhịn không được cười ra tiếng, nói với cô ấy và Thẩm Chiêu Chiêu: "Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, nếu không có cơ hội thì cũng đừng mù quáng chuẩn bị."

"Cậu đang nói ai?" Hạ Miêu tức giận đứng lên, đứng dậy trừng mắt nhìn đối phương.

Người đằng sau làm mặt quỷ với cô bé, vẻ mặt giễu cợt nói: "Tớ nói các cậu đấy, một người được 60, người kia được 65. Cậu cảm thấy bây giờ lãng phí thời gian chuẩn bị thì có ích lợi gì? Muốn tớ nói Thịnh Trử Ý bị ngốc đúng không? Tìm ai lập nhóm mà chẳng được, vậy mà tìm các cậu. Xem ra lần này các cậu đều sẽ bị loại thôi.”

Nam sinh lên tiếng tên là Chu Tuấn Minh, lần này cậu ta thi được 86 điểm.

Tuy rằng không quá cao nhưng so với Thẩm Chiêu Chiêu và Hạ Miêu thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Ngoài ra, trong bài kiểm tra này, các thành viên trong nhóm cậu ta đều trên 85 điểm, cậu ta cảm thấy nhóm của mình chắc chắn sẽ giành chiến thắng.

Có người đạt điểm tuyệt đối trong nhóm thì sao? Gánh một đám đồng đội heo, làm sao có thể trông cậy một mình đối phương mang theo cả nhóm bay cao?

Đáng tiếc, điểm tối đa mà một người có thể đạt được là 100 điểm. Với thành tích hiện tại của hai người, cho dù lần sau đối phương có được điểm tuyệt đối thì điểm trung bình của nhóm họ cũng sẽ không quá cao.

Hạ Miêu vừa xấu hổ vừa tức giận, quát đối phương: "Cậu chờ đấy, bọn tớ nhất định sẽ ở lại.”

Chu Tuấn Minh lại làm mặt quỷ với cô bé, quay người nói: “Được thôi, đợi xem các cậu bị loại như thế nào.”

"Cậu..." Mặt Hạ Miêu đỏ bừng vì tức giận.

"Đừng nóng giận!" Thẩm Chiêu Chiêu an ủi cô bé.

Hạ Miêu ôm lấy cô, nhụt chí nói: "Chiêu Chiêu, chúng ta thật sự không được sao? Chúng ta nên làm thế nào đây? Tớ không muốn làm liên lụy mọi người. Nếu không tớ đi gặp huấn luyện viên, nói lần đánh giá tới tớ sẽ không tham gia?"

Thẩm Chiêu Chiêu: "Đừng lo lắng, có Ý Ý ở đây, chúng ta nhất định có thể làm được!"

Bình luận

Truyện đang đọc