"Không thể nào, nhất định là em ấy thích em.” Thẩm Chiêu Chiêu kiên quyết không chịu thừa nhận là mình không được chào đón.
Cô trừng mắt nhìn Thịnh Trử Ý.
Sát nhân tru tâm!
Không ngờ anh là Ý Ý như vậy.
Trẻ em lớn lên theo gió, thay đổi theo từng ngày. Hai tháng có thể cười, ba tháng có thể phát ra tiếng, bốn tháng giữ đầu, năm tháng cầm đồ, sáu tháng xoay người, bảy tháng có thể ngồi, bảy tháng có thể bò, chín tháng mọc răng.
Được mười tháng tuổi, Nhị Bảo đã biết đi.
Thằng bé rất ngoan, nhưng lại không thích nói chuyện, cũng không thích cười.
Điều duy nhất cậu có hứng thú là bắt cái đuôi của Nhị Mao. Một người một chó có thể chơi nửa ngày.
Bình thường có trêu chọc thế nào cũng vô dụng, chỉ khi bắt được đuôi của Nhị Mao, cậu mới có thể cười.
Nhị Mao đóng vai trò quan trọng trong việc chăm sóc cậu bé
"Ý Ý, mẹ phải ra ngoài có việc, tiểu A Ly giao cho con!" Sáng sớm, Tần Tố Tâm ăn mặc đẹp đẽ, chuẩn bị ra ngoài.
Sau khi sinh đứa thứ hai, bà cảm thấy mình tiều tụy rất nhiều, vậy nên mỗi tuần bà đều dành chút thời gian đến thẩm mỹ viện.
Phụ nữ yêu con cũng phải yêu chính mình!
Thịnh Trử Ý nhíu mày, đang định từ chối thì nghe thấy Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ đồng ý: "Dì Tố Tâm, dì yên tâm đi, con và Ý Ý nhất định sẽ chăm sóc tiểu A Ly thật tốt."
Tên của Nhị Bảo là Thịnh Dạ Ly, nhũ danh là A Ly!
"Chiêu Chiêu của chúng ta là người chu đáo nhất, lát nữa dì Tố Tâm sẽ mua bánh về cho con." Tần Tố Tâm nói xong liền vui vẻ đi ra ngoài.
Đối phương vừa rời đi, Thịnh Trử Ý nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Em quên chúng ta đã hẹn mấy người Hứa Tư Ngôn, lát nữa sẽ cùng nhau đến thư viện sao?"
"Thôi chết, em quên thật!" Thẩm Chiêu Chiêu mở to hai mắt, kêu lên: "Làm sao bây giờ?"
Thịnh Trử Ý nhìn cậu nhóc ngồi trên sàn nhà chơi đùa với đuôi chó rồi nói: “Bây giờ em có hai lựa chọn, một là đuổi theo mẹ anh, bảo bà ấy quay về chăm sóc đứa bé, hai là gửi tin nhắn cho bọn họ, bảo không đi được!"
Thẩm Chiêu Chiêu: “Vậy để em gửi tin nhắn cho bọn họ nhé!” Giữa em trai và bạn bè, cô không chút do dự lựa chọn em trai.
Ngay lúc hai người định an tâm ở nhà chăm sóc cậu bé thì tiếng chuông cửa đột nhiên nhắc nhở họ.
Thịnh Trử Ý đi mở cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Tang Dữu Dữu, Lục Tục và Hứa Tư Ngôn.
"Sao các cậu lại tới đây?" Thịnh Trử Ý có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, nhìn ba người ngoài cửa.
Tang Dữu Dữu cười nói: “Không phải các cậu nói phải ở nhà chăm sóc em bé sao? Bọn tớ tới đây để giúp đỡ! Tớ nói cho cậu biết, tớ có thể chăm sóc em nhỏ, mỗi lần có liên hoan, em trai em gái họ đều thích dán vào tớ."
"Vào đi!" Thịnh Trử Ý không có ý kiến gì, mở cửa, lấy cho mỗi người một đôi dép.
Tang Dữu Dữu vừa đổi dép xong, ánh mắt của cô ấy bị bánh bao trắng trắng mềm mềm trên sàn phòng khách thu hút, cô ấy lập tức chạy tới nói: “Đây là em trai của bạn học Trử Ý sao? Chao ôi, em ấy thật xinh đẹp, quá đáng yêu."
Tang Dữu Dữu cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy.
Quá đáng yêu rồi!
"Xinh đẹp mà!" Trên mặt Thẩm Chiêu Chiêu đắc ý, giống như người được khen chính là cô vậy.
Nhìn cậu nhóc trước mặt, Tang Dữu Dữu lập tức cảm thấy, nuôi một con ch.ó quá yếu đuối, nên để mẹ sinh cho cô ấy một đứa em trai để cô nuôi và chơi cùng.
So với cậu bé trước mặt, chó Malta hay chó Shih Tzu gì đó đều kém xa.
Nếu mẹ cô ấy có thể sinh cho cô ấy một đứa em trai xinh đẹp như vậy, sau này bà không cần phải làm gì, dỗ bé uống sữa hay thay tã cho bé, cô ấy đều cân tất.