Mắt thấy Trần Thạc đi về phía bọn họ, Chu Tuấn Minh lo lắng đối phương sẽ cáo trạng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật xin lỗi!" Sau đó xám xịt chạy đến chỗ ngồi cuối cùng trên xe buýt, chán nản ngồi xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của đối phương, Thẩm Chiêu Chiêu chợt cảm thấy sảng khoái, cho dù bị nhốt trong trại huấn luyện thêm một tháng nữa cũng được.
Chỉ là, nghĩ đến nửa kỳ nghỉ hè đã trôi qua, cô lại không vui vẻ nữa.
Nhìn thấy khuôn mặt chìm xuống của cô, Thịnh Trử Ý đưa chiếc cúp của mình cho cô, nói: "Cái này cho em."
"Cho em? Tại sao?" Thẩm Chiêu Chiêu bối rối nhìn anh.
Không hiểu tại sao Ý Ý lại đưa chiếc cúp của mình cho cô?
Thịnh Trử Ý nói: “Nếu anh đổi cho em thì em sẽ không vui sao?”
Thì ra anh tưởng cô không vui vì chỉ được giải ba.
“Đó không phải là lý do em không vui.” Thẩm Chiêu Chiêu nói: “Nhưng, cúp này em nhận!”
Cô vui vẻ nhận cúp từ tay Thịnh Trử Ý, sau đó đưa cúp giải ba cho anh.
Cả hai đã hoàn tất màn trao đổi cúp trước sự chứng kiến của bao người.
Từ nhỏ đến lớn, hai người thường xuyên trao đổi đồ vật, Thẩm Chiêu Chiêu cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Tuy nhiên, Hứa Tư Ngôn nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ: "Hai người các cậu thật kỳ lạ, giống như đang yêu nhau!"
"Đương nhiên là không phải, cậu đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu vô thức phủ nhận.
Cô cùng Thịnh Trử Ý yêu nhau, làm sao có thể?
"Được rồi, mọi người xem xem ở đây đã đủ chưa, nếu đủ rồi thì chúng ta chuẩn bị quay về." Lúc này, Trần Thạc đi tới nói với mọi người.
Thịnh Trử Ý cúi đầu nhìn điện thoại, nói với Trần Thạc: "Huấn luyện viên, bọn em có thể ở lại thêm một chút không?" Lần này đến trại huấn luyện Olympic Toán, ba Thịnh đã đặc biệt chuẩn bị một chiếc điện thoại mới cho con trai mình.
Ông còn căn dặn anh phải chăm sóc Thẩm Chiêu Chiêu thật tốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì sử dụng điện thoại để liên lạc với gia đình.
"Sao vậy?" Trần Thạc nhìn anh hỏi.
Thịnh Trử Ý: “Em muốn mua chút quà cho ba mẹ, đợi em một lúc thôi ạ.”
“Mua quà à?”
Trần Thạc không nghĩ tới điều này, xem ra ông không suy nghĩ chu đáo bằng một đứa trẻ.
"Được rồi, nhưng em không thể đi quá xa, chỉ đi quanh đây thôi. Tôi cho các em nửa tiếng. Nửa tiếng nữa phải quay lại đây."
"Em hiểu rồi."
Sau đó anh nhìn Thẩm Chiêu Chiêu: “Đi thôi!”
"A!” Thẩm Chiêu Chiêu vốn tưởng anh đi mua quà, vừa đi tới cổng chính lại nhìn thấy Thịnh Trử Ý đứng yên.
Vừa định hỏi anh, cô liền nhìn thấy một người giống như người giao hàng đi tới, nhìn chằm chằm hai người một hồi nói: "Các em gọi đồ ăn ngoài đúng không?"
"Đồ ăn ngoài?" Thẩm Chiêu Chiêu chớp mắt.
"Không..." Cô đang định lắc đầu thì nghe thấy giọng nói của Thịnh Trử Ý: "Đưa cho em?"
Người giao hàng giao đồ ăn vào tay Thịnh Trử Ý rồi vội vàng đi giao đơn khác.
"Anh thật sự gọi à?"
Thẩm Chiêu Chiêu tò mò nhìn chiếc túi trong tay rồi nói: "Anh gọi món gì vậy?"
Thịnh Trử Ý trực tiếp đưa túi đồ ăn ngoài cho Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Triệu Chiêu mở ra, bên trong là một đống điểm tâm.
Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu sáng lên, cô ôm túi đồ ăn vặt, hưng phấn nói: "Anh đặt điểm tâm sao? Định đưa về cho chú Thịnh và dì Tố Tâm ư? Cho em ăn một miếng trước nhé?"
"Ừ!" Thịnh Trử Ý gật đầu.
Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng gắp một miếng cho vào miệng: "Ưm, ngon quá!"
"Đi thôi!" Thịnh Trử Ý nhìn cô một cái, sau đó quay người.