SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Cảnh đã ngắm rồi, ảnh cũng chụp rồi, hai người chuẩn bị xuống núi.

 

Lúc lên núi hoàn toàn dựa vào ý chí, đến lúc xuống núi, sức lực đã bốc hơi, Thẩm Chiêu Chiêu bắt đầu hét lên không đi nổi nữa.

 

"Không được, em không còn sức nữa!" Thẩm Chiêu Chiêu ôm cái cây bên đường, không chịu tiếp tục xuống núi.

 

Thịnh Trử Ý nhìn hành động trẻ con của cô, vừa buồn cười vừa bất lực: "Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp."

 

Đúng lúc trước mặt có một chiếc ghế đá để mọi người ngồi nghỉ.

 

Thấy cô nhóc này nghỉ ngơi hơn nửa tiếng vẫn không chịu đi tiếp, Thịnh Trử Ý bất đắc dĩ nhắc nhở: "Nếu em không đi, em sẽ phải ở lại núi qua đêm. Nhiệt độ trên núi giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, em mặc như thế này sẽ dễ bị bệnh, anh không chịu trách nhiệm đâu."

 

"Vậy anh còn dẫn em đi leo núi?" Thẩm Chiêu Chiêu oán hận nhìn anh.

 

Nếu cô bị bệnh thì đó là do anh.

 

Anh không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm?

 

Thịnh Trử Ý trầm mặc nói: "Anh có biết thể lực của em lại kém như vậy đâu. Trường Cửu Trung có ngày nghỉ cuối tuần, sau này, mỗi cuối tuần em đều phải dậy sớm chạy bộ tập thể dục với anh."

 

"Thà anh g.i.ế.c em đi còn hơn!" Một tuần chỉ được nghỉ ngơi một lần, còn muốn cô dậy sớm, anh thật sự đáng sợ hơn cả ma quỷ! ! !

 

"Phải làm thế nào thì em mới chịu đi đây?" Thịnh Trử Ý không thể làm gì cô.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Trừ khi tối nay anh đãi em một bữa thịnh soạn."



 

Thịnh Trử Ý bất đắc dĩ nhìn cô: "Được, anh đãi em!"

 

"Vậy anh kéo em dậy." Thẩm Chiêu Chiêu miễn cưỡng đưa tay về phía anh.

 

Thịnh Trử Ý nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy khỏi ghế đá.

 

Bàn tay của cô gái tinh tế và mềm mại, rõ ràng đã nắm lúc còn nhỏ, nhưng vào giờ khắc này, rõ ràng là một cảm giác khác.

 

Sau khi Thẩm Chiêu Chiêu đứng vững, anh lập tức buông ra.

 

Thẩm Chiêu Chiêu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh. Chậc, cái dạng này của anh, giống như mình đang cố tình chiếm tiện nghi vậy.

 

Nhưng cô vừa nhìn thoáng qua bàn tay của Ý Ý, nó rất đẹp, ngón tay vừa thon vừa dài, xương từ móng tay đến cổ tay đều rõ ràng, giống như bàn tay trong truyện tranh.

 

Thẩm Chiêu Chiêu rất ghen tị với tên này!

 

Cuối cùng, sau khi từ trên núi xuống, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy đôi chân của mình đã không còn là của mình nữa.

 

Cũng may, sau khi xuống núi thì không cần phải đi bộ nữa, Thịnh Trử Ý gọi xe, nhưng thay vì quay lại biệt thự, họ lại đến một nhà hàng trang trí rất phong cách.

 

Chỉ cần nhìn bên ngoài và hàng loạt chiếc xe sang trọng đậu trước cửa cũng có thể biết nơi này rất đắt đỏ.

 

"Chúng ta ở đây làm gì?" Thẩm Chiêu Chiêu thấp giọng hỏi Thịnh Trử Ý.



 

Thịnh Trử Ý cúi đầu nhìn cô nói: "Không phải anh đã đồng ý sẽ đãi em một bữa thịnh soạn sao?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "... Cũng không cần xa hoa như vậy!" Bữa thịnh soạn mà cô nói chỉ là thịt nướng hoặc lẩu mà thôi, hai ba trăm tệ cũng có thể làm được.

 

Sợ là nơi này thêm một số 0 vào sau vẫn chưa đủ nhỉ?

 

Thịnh Trử Ý cũng không giải thích nhiều, chỉ nói với cô: "Muốn ăn thì đi theo anh."

 

Anh đã nói như vậy rồi, cô phải đi theo thôi!

 

Dù sao, nếu anh không mang đủ tiền, cô nhất định sẽ là người bỏ chạy đầu tiên.

 

Hai người đến một căn phòng riêng được trang trí trang nhã.

 

Thịnh Trử Ý đẩy cửa đi vào, Thẩm Chiêu Chiêu theo sau. Vừa bước vào phòng riêng, cô đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

 

"Chiêu Chiêu, đã lâu không gặp, dì Tố Tâm nhớ con quá!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người trước mặt: "Dì Tố Tâm? Chú Thịnh? Hai người đã về rồi ạ?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ chào hỏi hai người, sau đó nhìn cậu bé ở giữa: "Tiểu A Ly, em còn nhớ chị không? Chị là chị Chiêu Chiêu của em đây, trước kia em thích chị nhất đấy!"

 

Thích chó của cô nhất, tính ra cũng có nghĩa là thích cô nhất.

 

Bình luận

Truyện đang đọc