"Thẩm Chiêu Chiêu, mau dậy đi!"
"Đừng làm rộn nữa, sắp muộn giờ học rồi!"
"Sau này anh sẽ không chê em đi chậm nữa đâu Chiêu Chiêu? Thẩm Chiêu Chiêu.."
Giọng Thịnh Trử Ý càng lúc càng lo lắng.
Đúng lúc mắt cậu đỏ hoe, đang định dùng điện thoại gọi cho Tần Tố Tâm thì nhìn thấy thi thể nằm trên đất đột nhiên mở mắt.
"Ha ha ha, anh bị em lừa rồi!"
Thịnh Trử Ý sửng sốt một lát, sau đó tức giận đứng dậy, trừng mắt nhìn cô: "Thẩm Chiêu Chiêu, em đi quá xa rồi, lừa gạt người khác rất vui à?"
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn hốc mắt đỏ của cậu, chớp mắt hai cái, nói: "Ý Ý, anh khóc à? Thực xin lỗi, em chỉ muốn dọa Chu mập mạp mà thôi."
"Anh không khóc, em nhìn nhầm rồi!" Thịnh Trử Ý nói, một giây sau khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Chu Kính Dương ở một bên giật mình khi nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên mở mắt, lập tức ngừng khóc, có lẽ là quá vội vàng, nấc lên: "Cậu, cậu không chết?"
Cô bé khẽ đảo hai mắt, quay người lại, lè lưỡi nói: "Tớ chết rồi, hiện tại tớ là ma!"
Chu Kính Dương chỉ là đần một chút, cũng không phải ngốc, biết mình bị lừa, cậu bé hung hăng trừng mắt Thẩm Chiêu Chiêu rồi bỏ chạy.
"Mau đứng dậy đi, sắp đến giờ học rồi!" Thịnh Trử Ý thấy cô không sao nên đưa tay về phía cô.
Thế nhưng, Thẩm Chiêu Chiêu lại nằm bất động, nhìn cậu nói: "Em không dậy được."
"Nếu em không muốn đứng dậy, vậy thì cứ nằm trên mặt đất đi!" Thịnh Trử Ý nói xong liền thu tay lại, xoay người bỏ đi.
Thẩm Chiêu Chiêu trợn tròn mắt, không ngờ đối phương thật sự không quan tâm đ ến cô.
Cô đang định đứng dậy thì phát hiện tay mình rất đau.
Thẩm Chiêu Chiêu lại đưa tay chạm vào những nơi khác, mỗi lần chạm vào, sắc mặt đều trắng bệch.
Thịnh Trử Ý đi được một đoạn, nhìn thấy cô gái vẫn còn nằm trên mặt đất, cậu không khỏi cau mày, không nhịn được quay người đi về, đứng trước mặt cô nói: "Nếu em không đứng dậy thì anh sẽ bỏ mặc em thật đấy."
Thẩm Chiêu Chiêu ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Trử Ý, đột nhiên bật khóc "Oa oa --".
Tiếng cô khóc làm Thịnh Trử Ý hoang mang!
"Em khóc cái gì?"
"Đừng khóc, anh chờ em còn không được sao!"
Mỗi lần cô bé này khóc, chính cậu là người xui xẻo nhất.
Đến nỗi Thịnh Trử Ý vừa nhìn thấy nước mắt của cô liền có dự cảm không tốt.
Thẩm Chiêu Chiêu khóc rất thảm thiết, vừa khóc vừa thút thít nói: "Huhu, có phải em sắp chết không? Em còn chưa trở thành vợ nhỏ của anh, em còn chưa muốn chết."
"Em đang nói linh tinh gì thế?" Thịnh Trử Ý trừng mắt nhìn cô.
Cô bé méo miệng, khóc càng thảm thiết hơn: "Em sắp chết rồi, anh vẫn còn hung dữ với em. Huhu, Thịnh Trử Ý, anh đúng là kẻ xấu, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa."
Chiêu Chiêu rất uất ức.
Uất ức chết đi được!
Cô đau như thế, thay vì an ủi, cậu lại có ý làm tổn thương cô.
Cô không bao giờ muốn làm bạn với cậu nữa.
Thịnh Trử Ý:.
Sao cô lại xem nhiều phim truyền hình như vậy?
"Đừng khóc, em sẽ không chết đâu." Cậu chưa từng thấy người sắp chết nào lại nói nhiều lời như vậy!
Hơn nữa, vừa rồi cô còn giả vờ chết để dọa người, trông không có gì khác biệt cả.
Nhưng thấy cô không có ý định nín khóc, Thịnh Trử Ý không khỏi có chút dao động: "Em thật sự bị thương à?"
Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi khóc nức nở: "Em không nói dối, em thật sự sắp phải chết rồi, chạm vào chỗ nào cũng đau!"
Chẳng lẽ tay cô bị thương sao?
Thịnh Trử Ý nhìn cô một lúc rồi quay người.
"Anh muốn đi đâu?" Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy cậu lại muốn rời đi, trong mắt lập tức hình thành một tầng sương mù.