SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

"Không cần đi bệnh viện đâu, mẹ uống chút nước, nghỉ ngơi một lát là được." Tần Tố Tâm cảm thấy mình không có gì đáng ngại, không cần đi bệnh viện.

 

Thịnh Trử Ý chỉ thản nhiên nhìn mẹ rồi nói: "Có cần con gọi cho ba không?"

 

“Không được, hôm nay ba con có một cuộc họp quan trọng..." Tần Tố Tâm vô thức ngăn cản anh, nghĩ đến tính tình của thằng nhóc này, bà đành phải thỏa hiệp, “Được được được, mẹ đi là được chứ gì!”

 

Thịnh Trử Ý đi cùng Tần Tố Tâm đến bệnh viện, Thẩm Chiêu Chiêu trở về nhà.

 

Đầu gối vẫn còn đau, cô không có gì để làm nên chợp mắt một lát.

 

Khi tỉnh dậy, cô thấy trên bàn có một hộp thuốc mỡ trị sẹo.

 

Ba Chiêu Chiêu và mẹ Chiêu Chiêu vẫn chưa tan làm, những người biết cô bị thương chỉ có Ý Ý và dì Tố Tâm, vì vậy, hộp thuốc mỡ này là do dì Tố Tâm hoặc Ý Ý mua.

 

Thẩm Chiêu Chiêu lập tức đứng dậy, đi sang nhà bên cạnh.

 

Quả nhiên, Tần Tố Tâm và Thịnh Trử Ý đã trở về.

 

Ngay cả ba Thịnh cũng ở đây.

 

"Dì Tố Tâm có sao không ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu vừa bước vào cửa đã hỏi.

 

Thịnh Trử Ý nhìn mẹ mình với vẻ mặt phức tạp: “Không sao đâu.”

 

Tần Tố Tâm hơi đỏ mặt, còn ba Thịnh đang vui mừng: "Chiêu Chiêu tới rồi à, dì Tố Tâm của con không sao cả, con và A Ý sắp có em rồi."

 



Hai mắt Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi sáng lên, vô thức nhìn về phía bụng Tần Tố Tâm: "Con sắp được làm chị rồi? Thật tốt quá!"

 

Tần Tố Tâm đỏ mặt, có chút xấu hổ. Bà không nghĩ mình lại có thai. Thực lòng mà nói, ở độ tuổi của bà có con thứ hai thì hơi muộn, nhưng bà rất muốn có một cô con gái ngoan ngoãn mềm mềm.

 

"Sau này, con sẽ giúp dì Tố Tâm chăm sóc em bé." Thẩm Chiêu Chiêu tình nguyện.

 

"Chú thấy được đó!" Ba Thịnh mỉm cười đáp: "Các con chăm sóc em nhỏ, sau này để em nhỏ giúp con và Ý Ý chăm sóc em bé. Hahaha..."

 

Tần Tố Tâm xùy một tiếng: "Chỉ có anh nghĩ thế thôi." Nhưng đừng nói, như vậy thì còn giống như có thể thật! ! !

 

Bởi vì Tần Tố Tâm mang thai là chuyện vui nên hai nhà lại quây quần bên nhau dùng bữa.

 

Khi Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý chào đời, chính sách một con vẫn còn hiệu lực nên cả hai gia đình chỉ có một con. Bây giờ họ mới bắt đầu thực hiện chính sách sinh con thứ hai.

 

Nhưng bởi vì tuổi tác đã lớn nên hai gia đình không có ý định sinh thêm một đứa nữa.

 

Đứa trẻ này là ngoài ý muốn.

 

Trong khi mọi người đang đắm chìm trong niềm vui có thêm em bé thì Thẩm Chiêu Chiêu lại để ý đến Thịnh Trử Ý.

 

Nghe nói nhiều gia đình sinh con thứ hai, con lớn sẽ có khoảng cách tâm lý, cảm thấy tình yêu thương của cha mẹ bị cướp đi.

 

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy cần phải an ủi anh.

 

Cô tiến đến chỗ Thịnh Trử Ý, nhỏ giọng nói: "Có phải anh đang lo lắng, bây giờ có em bé, dì Tố Tâm và chú Thịnh sẽ không thích anh nữa đúng không?”

 

“Em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Thịnh Trử Ý ngẩng đầu nhìn cô, “Cho dù không có em bé thì người bọn họ thích nhất cũng không phải là anh.”



 

Chẳng phải bọn họ thích cô nhóc này nhất sao?

 

Cho dù có chênh lệch tâm lý thì cũng phải là cô mới đúng.

 

Thịnh Trử Ý: "Anh nghĩ người cần lo nhất chính là em!”

 

Suy cho cùng, địa vị của cô nhóc này trong gia đình anh chỉ đứng sau mẹ anh, thậm chí ba anh cũng không sánh bằng. Cả hai người đều yêu quý cô như con gái ruột của mình, nếu mẹ anh sinh ra em gái, chưa chắc cô nhóc này còn được đãi ngộ như bây giờ.

 

Thẩm Chiêu Chiêu đang định an ủi anh: "Hả..."

 

Tại sao đột nhiên lại đổ vỏ trên đầu cô?

 

Vậy cô mới là người đã cướp đi tình yêu thương của ba mẹ dành cho anh?

 

"Đừng lo, anh ổn!" Thịnh Trử Ý nói.

 

Anh không còn là một đứa trẻ nữa, vậy mà cô nhóc này lại lo lắng việc anh tranh giành tình thương với một đứa trẻ chưa chào đời.

 

Không đáng.

 

Được rồi, là cô nông cạn!

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh không để ý là được rồi."

 

Tác giả: Mọi người có thể đoán giới tính của em bé thứ 2 nha!

Bình luận

Truyện đang đọc