SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh nói: "Không phải anh nói muốn về phòng sao?"

 

Thịnh Trử Ý: "Anh vừa nghĩ lại, em nói đúng, hai ngày nghỉ cuối cùng không nên dùng để đọc sách."

 

Thẩm Chiêu Chiêu nghe vậy thì bật cười, ngồi dậy vỗ vỗ vai anh, biểu lộ 'trẻ con dễ bảo', nói: "Đúng vậy, điều quan trọng nhất trong cuộc sống là tận hưởng thú vui trước mắt."

 

Thịnh Trử Ý: "Anh chợt nhớ ra, đã lâu rồi chưa dọn vệ sinh nhà ở, trước khi vào học nên dọn dẹp một lần. Em đã chuyển đến đây thì em chính là một phần tử của ngôi nhà này, em cũng phải phụ giúp dọn vệ sinh, vậy nên, bắt đầu thôi!" Nói xong, anh lấy điện thoại trong tay cô, rồi nhét một miếng giẻ vào tay cô.

 

Thẩm Chiêu Chiêu:......

 

"Anh nghiêm túc sao?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thoáng qua căn biệt thự ba tầng trước mặt: "Nơi rộng lớn như vậy, chỉ có hai chúng ta dọn vệ sinh thôi sao?"

 

Thịnh Trử Ý: "Đương nhiên rồi, hay là em muốn bỏ tiền thuê người giúp việc bán thời gian? Cũng không phải là không được, tiền thuê giúp việc bán thời gian ở đây là 50 tệ một giờ, một tuần thuê một người là đủ rồi, mỗi lần cũng khoảng 200 tệ, suy đi tính lại, là 800 tệ một tháng, hai chúng ta mỗi người một nửa, em nghĩ sao?"

 

Mỗi người một nửa là 400 tệ, 400 tệ có thể mua được bao nhiêu đồ ăn vặt?

 

Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ đến tiền sinh hoạt đáng thương của mình, trong lòng đột nhiên đau đớn, nghiến răng nghiến lợi cười: "Không cần nữa, em cảm thấy chúng ta tự mình làm thì tốt hơn, việc của mình thì mình phải tự làm, không phải chỉ là dọn vệ sinh thôi sao, hai người làm chắc sẽ nhanh hơn, coi như rèn luyện thân thể, anh nghĩ sao?"

 



"Được, bắt đầu đi!" Mặt Thịnh Trử Ý không thay đổi mà gật đầu.

 

Cuối cùng, sau khi dọn dẹp xong toàn bộ biệt thự, Thẩm Chiêu Chiêu nằm gục trên ghế sô pha.

 

"Em mệt quá!" Cô cảm thấy mình không thể nhấc nổi cánh tay nữa.

 

Quả nhiên, biệt thự lớn không thích hợp cho người bình thường ở.

 

Việc dọn dẹp thật đáng sợ!

 

Nhưng nghĩ mình ở đây mà không mất gì, chỉ giúp dọn dẹp thôi, coi như cô vẫn lời.

 

Vậy là cô đã tiết kiệm được 100 tệ, đủ để mua rất nhiều đồ ăn vặt.

 

Thẩm Chiêu Chiêu, mi thật tuyệt!

 

Lát nữa cô nhất định phải ăn thêm hai gói đồ ăn vặt để tự thưởng cho mình.

 

"Em có muốn tắm trước không?" Thịnh Trử Ý nhìn cô hỏi.



 

Thẩm Chiêu Chiêu dùng hết sức giơ tay, vẫy tay về phía anh: "Không muốn, để em nghỉ một lát." Bây giờ cô không muốn động đậy.

 

Trên môi Thịnh Trử Ý hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

 

Rất tốt, chắc cô không còn tinh lực để tìm người chơi game cùng nữa.

 

Thực ra, mỗi tuần đều có dì giúp việc đến biệt thự dọn dẹp, hai ngày nữa mới đến lần dọn dẹp tiếp theo.

 

Thịnh Trử Ý quay đầu gửi tin nhắn cho Tần Tố Tâm, nhờ bà nói với dì giúp việc rằng tuần này không phải đến.

 

Khi Tần Tố Tâm nhận được tin nhắn, mặc dù không biết ngày đầu tiên ở nhà thì hai đứa trẻ sẽ làm gì, nhưng bà cảm thấy bọn họ rất vui vẻ.

 

Quay người, bà chạm vào đầu con trai nhỏ của mình: "A Ly, ngày mai chúng ta có thể gặp chị Chiêu Chiêu. Con có nhớ chị ấy không? Có vui không?"

 

"Không nhớ!" Trước mặt bà là một cậu bé có khuôn mặt xinh đẹp, giống như được điêu khắc từ ngọc, nhưng lúc này, cậu lại làm ra vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng trả lời.

 

Tần Tố Tâm:......

 

Nhà khác đều có cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu, mà hai đứa nhóc bà sinh ra thì mỗi đứa một tính, không đáng yêu chút nào!

Bình luận

Truyện đang đọc