SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Sáng sớm, nhân viên tình báo Tang Dữu Dữu bắt đầu tung ra thông tin mới: "Tớ vừa nhìn thấy Lâm Na và Dương Nguyệt đến trường. Hai người này cuối cùng cũng ngừng trốn. Cậu nói xem, lát nữa bọn họ có đến tìm cậu để xin lỗi không?"

 

"Tớ không biết." Dù sao, đây cũng là cơ hội cuối cùng Thẩm Chiêu Chiêu cho bọn họ. Nếu bọn họ nhất quyết không xin lỗi, cô thật sự sẽ báo cảnh sát.

 

Có thể cuối cùng việc gọi cảnh sát sẽ không thực sự làm gì bọn họ, nhưng ít nhất sẽ cho mọi người biết bọn họ đã làm gì và thường bắt nạt người khác như thế nào.

 

Có lẽ thái độ cứng rắn của Thẩm Chiêu Chiêu khiến hai người bất lực, nhưng cuối cùng Lâm Na và Dương Nguyệt cũng xin lỗi.

 

Chỉ là không phải ở lúc chào cờ đầu tuần mà là ở trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu và nhóm bạn của cô.

 

"Xin lỗi." Lâm Na có vẻ miễn cưỡng, trong lời xin lỗi có chút nghiến răng.

 

Tuy nhiên, thái độ của Dương Nguyệt tốt hơn người kia: "Bạn học Thẩm Chiêu Chiêu, chúng tôi không nên xì hơi lốp xe hay đe dọa cậu. Chúng tôi biết mình đã sai. Cậu có thể tha thứ cho chúng tôi không?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi, nhưng không tha thứ!” Đừng tưởng cô không biết, bọn họ căn bản không muốn xin lỗi.

 

Chỉ là hoàn toàn bất đắc dĩ.



 

Nhưng không sao cả, dù sao cô cũng không có ý định tha thứ.

 

"Cậu......"

 

Lâm Na muốn lao vào xé xác cô, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của mẹ mình, cô ta lại không làm vậy.

 

Chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu muốn xin lỗi thì chúng tôi đã làm theo rồi, chuyện này coi như đã kết thúc, hy vọng sau này cậu đừng níu lấy không thả." Nói xong, cô ta thở phì phò ra khỏi lớp bọn họ.

 

Dương Nguyệt nhìn Thẩm Chiêu Chiêu rồi rời đi.

 

Tại thời điểm này, chuyện này xem như đã kết thúc.

 

Chẳng mấy chốc, ngày lễ Quốc Khánh đã đến.

 

Nghe nói hai người đi cắm trại và ăn thịt nướng với các bạn cùng lớp, ba mẹ hai nhà không những không phản đối, Tần Tố Tâm còn đặc biệt chuẩn bị một đống đồ ăn cho hai người.

 



Khi đến địa điểm tập trung, mọi người thấy Thẩm Chiêu Chiêu mang theo một cái túi ngoại cỡ phía sau, không khỏi hỏi: "Chiêu Chiêu, cậu mang theo cái gì? Tại sao lại mang theo một cái túi lớn như vậy?"

 

Bọn họ đều mang túi nhẹ nhàng.

 

Dù sao khu cắm trại có đầy đủ mọi thứ, chỉ cần mua hoặc thuê là được rồi.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nói với giọng điệu khoa trương: "Dì Tố Tâm đặc biệt chuẩn bị đồ ăn nhẹ, trái cây và đồ ăn vặt cho chúng ta. Có nhiều món ngon như vậy, lại là do dì Tố Tâm tự tay chuẩn bị, hời cho các cậu quá rồi."

 

Vừa nghe nói đến đồ ăn, mà bọn họ cũng có phần, mọi người không khỏi nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô của cô và nói: "Ồ, mẹ Thịnh cũng quá tốt bụng rồi phải không?”

 

"Ước gì mẹ tớ cũng tốt với tớ như vậy!"

 

"Hay là cậu hỏi xem mẹ Thịnh có cần thêm con trai không?”

 

"Đương nhiên, dì Tố Tâm là người tốt nhất trên đời." Nghe mọi người khen ngợi dì Tố Tâm, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi mỉm cười tự hào.

 



Cứ như thể cô là người được khen ngợi vậy.

 

"Ơ kìa, bọn tớ khen là khen mẹ Trử Ý, sao tớ lại cảm thấy cậu vui vẻ hơn Trử Ý nhỉ?" Tang Dữu Dữu nhìn chằm chằm vào cô hỏi.

 

"Mẹ anh ấy cũng là mẹ tớ, như nhau thôi." Thẩm Chiêu Chiêu ngượng ngùng nói.

 

Đây là lý do tại sao cô muốn trở thành vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý.

 

Tang Dữu Dữu: "Quan hệ của hai cậu đã tốt đến mức này rồi sao?"

 

"Cái gì?"

 

Tang Dữu Dữu cười nhìn cô, nói: "Nếu mẹ cậu ấy cũng là mẹ cậu, vậy hai người các cậu có quan hệ gì?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "...... Anh em?"

 

Cũng không sai mà! ! !

Bình luận

Truyện đang đọc