HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Phía dưới áp phích có một hàng chữ lớn xinh dẹp, là tên album mới của cô ta 《Đuổi theo hồi ức》.

Nhớ lại Lưu niên tự thủy(Năm xưa như nước) ----một kiệt tác của Giản Thần Hi, thần tượng xuất chúng của SE được chính tay nhà quản lý Lục Niệm Ca đào tạo."!

Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu, nhìn người trong ảnh đang cười tự nhiên, ánh mắt càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Cô hơi nâng ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, chậm rãi vuốt ve gương mặt của Giản Thần Hi, khóe môi nhếch lên nói ra từng câu lạnh lùng: "Càng ngày càng nổi tiếng chói lọi rồi. . . . . . Hiện tại mọi người đều biết đến cô, chắc cô rất kiêu ngạo. . . . . . Phải không?"

Ngón tay Lăng Mạt Mạt di chuyển từ gương mặt Giản Thần Hi tới gần đôi môi cô ta: "Nhưng mà, cái sự nổi tiếng chói lọi của cô, đều là cướp được, cô rất yên tâm thoải mái sao?"

Cuối cùng ngón tay Lăng Mạt Mạt dừng lại ở phía trên ba chữ "Lục Niệm Ca",nụ cười bên môi dần dần trở thành hận ý: "Lăng Mạt Mạt tôi, mặc dù ngu, nhưng cũng không để cho người ta giẫm đạp. . . . . ."

Giản Thần Hi, Giản Thần Hi, đừng tưởng rằng tôi sẽ thật sự bị cô giết chết, hôm nay cô cho tôi bao nhiêu thê thảm, tương lai tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần!

Ban đầu, cô rất tàn nhẫn đối với tôi, bây giờ, cô lại kiêu ngạo đối với tôi, tôi sẽ chờ những ngày sắp tới, đáp trả lại cô từng chút từng chút!

Trên cái thế giới này, không có ai muốn chết, ban đầu mềm yếu cũng được, đơn thuần cũng được, nhưng là ban đầu, nhưng hôm nay bị cô chèn ép mất đi tình yêu, tôn nghiêm, thời kỳ công danh, tôi đã không còn là tôi nữa.

Giản Thần Hi, tôi sẽ không nhận thua, cũng sẽ không chấp nhận!

Lăng Mạt Mạt hít sâu một hơi, âm thầm cắn răng, ngay sau đó, cô liền duỗi ngón tay ra, ngón tay dùng sức cấu xé vào trong áp phích, sau đó xé toang đôi mắt cô gái trong ảnh.

Bức ảnh tuyệt mỹ, trong nháy mắt trở nên xấu xí.

Lăng Mạt Mạt hài lòng nhìn tấm áp phích bị cô làm hỏng, nở nụ cười, đem giấy cầm trong tay vò nát vài lần, sau đó ném qua một bên, xoay người, cũng không có chờđợi xe buýt, ngược lại, nghênh ngang rời đi.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•

"Chỗ cũ, tôi muốn cô."

Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Enson, trong nháy mắt Lăng Mạt Mạt tỉnh táo lại, ngồi dậy từ trên giường, nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ tối rồi.

"Cho cô nửa giờ." Enson quả quyết ra lệnh, liền "Tút" cúp điện thoại, không cho Lăng Mạt Mạt bất kỳ con đường phản đối.

Lăng Mạt Mạt nắm tóc, nhanh chóng xuống giường, nhanh chóng mặc vào một chiếc váy, đi giày cao gót, vội vội vàng vàng xuống lầu.

Thật vất vả bắt được xe, Lăng Mạt Mạt đọc địa chỉ "Hoàng cung", sau đó thúc giục tài xế nhanh chóng đi tới.

Xe dừng ở trên đường cái ngoài cửa"Hoàng cung", Lăng Mạt Mạt đưa cho tài xế tờ 100 đồng, nhìn đồng hồ còn kém năm phút, cũng không nhận tiền được trả lại, liền nhanh chóng chạy tới "Hoàng cung".

Khi Lăng Mạt Mạt đứng ở cửa phòng cao quý xa hoa nhất "Hoàng cung", vừa đúng nửa giờ.

Cô vội vàng hấp tấp đẩy cửa tiến vào, bên trong tối đen như mực, Lăng Mạt Mạt giơ tay tìm kiếm theo bản năng, muốn mở đèn, vậy mà, tay còn chứa có giơ lên, liền bị người đứng sau cửa kéo lại, đẩy ngã trên giường.

Bình luận

Truyện đang đọc