HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Cha xứ hướng dẫn Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi cùng nhau tuyên thệ, sau đó chính là chú rễ và cô dâu hôn môi.

Trong nháy mắt hôn lễ bị đưa đến cao trào, Giản Thần Hi nhìn Lục Niệm Ca cười nhạt một tiếng, đôi mắt lóe lên niềm hạnh phút, Lục Niệm Ca bình tĩnh ôm eo của Giản Thần Hi, chậm rãi hôn lên môi của cô ta, cả quá trình nhìn có vẻ ngọt ngào, chỉ có trong lòng của Giản Thần Hi và Lục Niệm Ca biết rõ, nụ hôn kia Lục Niệm Ca có bao nhiêu cứng ngắc, thậm chí ở thời khắc môi 2 người vừa tiếp xúc, Lục Niệm Ca khẽ mân cánh môi, vô ý thức muốn lùi lại, cũng may là Giản Thần Hi phản ứng nhanh chóng, lập tức choàng qua cổ của Lục Niệm Ca, ngẩng đầu lên, khép hờ mắt, nhìn như hưởng thụ mà tiếp tục nụ hôn này, khi nụ hôn vừa chấm dứt, Giản thần Hi mở mắt, bình tĩnh nhìn về phía Lục Niệm Ca, bốn mắt giao tiếp, người ngoài không ai biết ‘đao quang kiếm ảnh’ tán loạn bốn phía.

Kế tiếp chính là tiệc rượu, Giản Thần Hi tự nhiên thanh thản kéo Lục Niệm Ca đi mời rượu khách khứa, vẫn chưa đến bàn có Lăng Mạt Mạt ngồi, nhưng tầm mắt Lục Niệm Ca cũng đã thường xuyên rơi trên người Lăng Mạt Mạt.

Anh ta và cô, 3 tháng nay chưa gặp mặt, đã qua hết một mùa, giờ phút này, xem ra cô vẫn như cũ, hấp dẫn tầm mắt của anh ta.

Giản Thần Hi không biến sắc nhìn bộ dáng thường xuyên thất thần của Lục Niệm Ca, cô ta đè ép lửa giận trong lòng, vẻ mặt tươi cười kính rượu từng người, rốt cuộc cũng đi tới trước mặt Lăng Mạt Mạt, Giản Thần Hi tự nhiên thanh thản cười cười mở miệng nói: “Thật vui khi cậu đến tham gia hôn lễ của mình và Niệm Ca.”

Thanh âm của Giản Thần Hi vẫn như ngày xưa, mềm mỏng dễ nghe.

Lăng Mạt Mạt cũng tươi cười rạng rỡ đứng lên, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn Giản Thần Hi, rồi nhìn Lục Niệm Ca, bưng ly rượu lên, giọng âm ấm mềm mại: “Chúc 2 người đầu bạc răng long, hạnh phút mỹ mãn.”

Lúc cô nói, đôi mắt lóe sáng, giọng nói cũng không có xúc động, Lục Niệm Ca vẫn luôn chăm chú nhìn nét mặt của cô, nhìn bộ dáng ôn nhu của cô như việc không liên quan đến mình, anh ta bỗng kinh ngạc đến ngây người.

Lăng Mạt Mạt đã sớm nâng ly rượu uống cạn.

Giản Thần Hi nở nụ cười khó coi, nói: “Cám ơn.”

Sau đó uống một hơi cạn sạch, để ly rượu xuống, mới phát hiện Lục Niệm Ca đang mất hồn nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, quên mất cả uống rượu, chung quanh lại có rất nhiều người đang nhìn, ánh mắt của Giản Thần Hi trầm xuống, từ trước tới giờ, những người trà trộn ở trong làng giải trí lâu năm là cao thủ diễn xuất, Giản Thần Hi lại là cao thủ trong cao thủ, tất nhiên cô ta không cho phép xuất hiện bất kỳ tình huống mất mặt nào ở trong hôn lễ của mình, cho nên làm như không có gì khác thường, quan tâm, vươn tay lấy ly rượu của Lục Niệm Ca qua, còn không quên bổ sung thêm một câu săn sóc hiền dịu: “Lăng tiểu thư, chớ có để ý, thân thể Niệm Ca có chút không thoải mái, không thể uống rượu nhiều, cho nên tôi thay anh ấy uống ly này.”

Nói xong, liền lấy ly rượu trong tay Lục Niệm Ca uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống xong, Giản Thần Hi liền kéo tay Lục Niệm Ca đi tới bàn khác, Lục Niệm Ca đã bình thường trở lại, im lặng không lên tiếng theo Giản Thần Hi rời đi, chỉ là không biết vì sao, sau đó anh ta giống như cố ý đối nghịch với Giản Thần Hi, uống một ly lại uống tiếp một ly…..Uống trôi chảy nhanh chóng, căn bản dáng vẻ không giống như không thoải mái, vẻ mặt của Giản Thần Hi có chút trở nên khó coi, nhưng vẫn là cố cười vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc