HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Hai người không có nói chuyện, Lăng Mạt Mạt xuyên qua màn đêm u tối, nhìn chăm chú vào chỗ Lý Tình Thâm, ánh mắt, dần dần trở nên có chút mê ly.

Đầu óc của cô trôi nổi nghĩ đến cảnh tưởng ở trên máy bay anh đã dắp chăn cho cô, còn có đoạn từng ly từng tý những chuyện sảy ra trong thời gian qua, cùng với việc cô gặp nguyệt sự, lúc đau chết đi sống lại, anh vì cô mà làm ấm bụng, còn có sáng sớm, anh đưa cho cô bịch sữa còn mang nhiệt độ, còn mới vừa đây, khi Lý Tình Thâm ở trong tình cảnh băng tuyết, đã giặt quần lót cho cô

Lăng Mạt Mạt nhất thời khẳng định và xác định, Lý Tình Thâm đối với cô, là thật tâm tốt với cô.

Nhưng tại sao anh đối tốt với cô như vậy?

Bởi vì cô là học sinh của anh, anh đang tận lực sử dụng trách nhiệm của thầy giáo sao?

Nhưng mà, hình như Lý Tình Thâm không phải là người như thế

Chẳng lẽ bởi vì anh muốn hoàn mỹ, không muốn phẩm chất có tỳ vết nào sao?

Nhưng mà, hình như lại có chút gì đó không nói được, anh cũng không săn sóc với cô đến tận mức này

Nhưng mà, việc này, không phải bởi vì cô là học sinh của anh, không phải bởi vì anh không muốn phẩm chất của mình có tỳ vết nào

Vậy bởi vì sao?

Chẳng lẽ là bởi vì giữa anh và cô tầng quan hệ thân thích đó sao?

Lăng Mạt Mạt nghĩ tới đây, không nhịn được nhíu mày, nếu quả bởi vì cái quan hệ thân thích đó, như vậy, tại sao từ nhỏ đến lớn, Lý Tình Thâm luôn đáng ghét gây khó khăn cho cô như vậy? Thậm chí có lúc, còn có thể làm cô bị thương?

Lăng Mạt Mạt dần dần trở nên có chút hồ đồ.

Nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là tại sao.

Chỉ là, trong lòng cô cực kỳ xác định một chuyện, đó chính là, trong lúc này, cô không có nửa điểm chán ghét cùng oán trách với Lý Tình Thâm.

Lăng Mạt Mạt cảm thấy, người đàn ông trước mắt này, cũng không phải Lý Tình Thâm mà cô đã từng hiểu biết, cô mắng anh biến thái, mắng anh không có nhân tính, mắng anh không thể nói lý, nhưng bây giờ cô không có cách nào hận cái người đã từng khiến cô nghiến răng, Lý Tình Thâm hiện tại với Lý Tình Thâm cô biết.

Cô cảm giác, bọn họ không giống như là một người

Có phải là bởi vì cô vẫn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ Lý Tình Thâm hay không, cho nên mới ngộ nhận anh như vậy?

Lăng Mạt Mạt nghĩ, cô cũng nê tìm hiểu thật tốt về Lý Tình Thâm

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Ba ngày sau đó, cuối cùng đoàn người Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt cũng lên tới đỉnh núi.

Nhiệt độ cực thấp, khắp nơi đều là băng tuyết trắng xóa, mà bầu trời lại xanh thuần khiết, màu sắc như vậy, thì Lăng Mạt Mạt chưa từng thấy qua.

Lúc bọn họ lên núi, khoảng cách thời gian Nhật Nguyệt đến còn ba giờ, đoàn người ăn một ít đồ ăn, cõi lòng mong đợi nhìn chằm chằm về phương đông.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay lúc Lăng Mạt Mạt mệt sắp ngủ mất, cuối cùng chân trời xuất hiện một màu hồng.

Cái loại hồng đó, nhuộm cả núi tuyết thành màu vàng kim, ánh trăng sáng trong suốt, dần dần hòa chung một chỗ với mặt trời, ánh sáng nhật nguyệt hoà lẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc