HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Cô không ngờ, Lý Tình Thâm tức giận lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy!

Lăng Mạt Mạt không biết làm thế nào để Lý Tình Thâm tha thứ!

Một người cao ngạo bị mất mặt, khó trách bộ dáng tức giận sẽ như vậy!

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua như dòng nước, Lăng Mạt Mạt vẫn đứng ở cửa, ngồi xổm từ giữa trưa cho đến tối. Trong lúc bất chợt cửa truyền đến từng tiếng vang, Lăng Mạt Mạt lập tức đứng lên.

Lý Tình Thâm không nghĩ tới Lăng Mạt Mạt sẽ canh giữ trước cửa mình, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó thần thái một mực lạnh lùng đi xuống lầu.

Lăng Mạt Mạt vội vàng đi theo Lý Tình Thâm xuống lầu.

Cô nhìn Lý Tình Thâm mở tủ lạnh tìm nước, liền lập tức lấy thức ăn từ hộp giữ nhiệt bưng ra ngoài từng cái một.

Sau đó thân thể ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, đầu nhỏ hơi rũ xuống, y hệt học sinh tiểu học. Giọng nói thành khẩn, mang theo mềm mại mảnh mai của phụ nữ: "Thầy, thật xin lỗi."

Lý Tình Thâm chậm rãi mở nắp bình nước khoáng, chậm rãi uống hai ngụm nước.

"Thầy, em sai rồi."

"Em biết em đã để anh mất mặt. Anh phải tin tưởng em, em nhất định sẽ nghĩ biện pháp chứng minh thực lực của em cho bọn họ xem!" (Nói thật ra có chết ai đâu, tội nghiệp LTT thích bà này ngốc quá mà =)) )

"Không cần!"

Lý Tình Thâm ngoài ý muốn mở miệng, giọng nói thật bình tĩnh, bình tĩnh khiến Lăng Mạt Mạt không nhịn được toàn thân run rẩy.

Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt lạnh nhạt của Lý Tình Thâm, trong lòng càng luống cuống. Cô mở miệng theo bản năng, giọng nói vô cùng mềm mại: "Thầy, anh đừng như vậy, em bảo đảm về sau đi theo học tập thật tốt. Em bảo đảm sẽ không khiến anh thất vọng nữa!"

Lý Tình Thâm uống một hơi cạn bình nước, không nói gì, nhét bình nước vào trong thùng rác, đi lên lầu.

Lăng Mạt Mạt theo sát sau lưng Lý Tình Thâm, nhìn anh đi lên lầu ba, thu dọn giấy bút của cô một tý, sau đó lại vào phòng ngủ của cô ở lầu hai, nhét đồ lung tung của cô vào trong túi của cô. Một tay giơ túi của cô lên, một tay kéo Lăng Mạt Mạt, đi xuống lầu.

Trong lòng Lăng Mạt Mạt bất chợt dâng lên một loại dự cảm xấu, cô muốn tránh người theo bản năng. Nhưng sức lực Lý Tình Thâm quá lớn, cô tránh không thoát, cứ như vậy bị Lý Tình Thâm kéo một đường ra cửa biệt thự, sau đó cả người bị ném mạnh ra ngoài.

Lăng Mạt Mạt ngã trên mặt đất, cô gắng gượng bò dậy. Vừa muốn đi vào trong biệt thự, túi của cô lại bị Lý Tình Thâm ném tới.

Ngay sau đó, cửa biệt thự, "Rầm" một cái liền đóng thật chặt.

Lăng Mạt Mạt nhào tới gõ cửa một hồi lâu, từ đầu đến cuối không có người ra mở.

Tuy đã là đầu mùa hè rồi, thế nhưng nơi này là lưng chừng núi, không khí vẫn rất lạnh. Từng đợt gió thổi tới, Lăng Mạt Mạt không nhịn được rùng mình một cái, cô đi tới đi lui trước cửa biệt thự rất lâu. Mãi cho đến khi đèn bên trong biệt thự đều tắt, bả vai cô mới uể oải rủ xuống, dọc theo đường xuống núi, từ từ đi xuống.

Nơi này là vùng ngoại ô, ban ngày có rất ít xe taxi, huống chi bây giờ là ban đêm, Lăng Mạt Mạt nghĩ, mình đi xuống núi, đoán chừng trời cũng sắp sáng.

Cô đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên từ xa có một chiếc xe đi tới, người ở bên trong nghe điện thoại: "Ừ, thấy một cô gái mặc váy xanh nhạt, ừ, biết, không được nói là Lý tiên sinh gọi điện thoại kêu xe."

Bình luận

Truyện đang đọc