HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Edit: Lam Anh

Bọn bắt cóc kia hoàn toàn không phải người dọn vệ sinh của ES, chỉ là ngụy trang, là một người bệnh tâm thần nghiêm trọng, cực kỳ thích nghe Giản Thần Hi hát.

Vì thế cải trang một chút, mang theo bom tiến vào ES định bắt cóc Giản Thần Hi, ai ngờ không gặp Giản Thần Hi, sai sót ngẫu nhiên xông vào văn phòng của Lăng Mạt Mạt, dưới sự bao vây của nhiều người như vậy, quýnh lên, gây ra những sự việc vừa rồi.d/đ.l/q.đ

Bọn bắt cóc kia bởi vì mắc bệnh tâm thần, vì không gây ra mạng người, cho nên chỉ có thể bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Cho nên, tiếp tục sắp xếp sự việc, Lăng Mạt Mạt bực tức nhất, xui xẻo nhất, cô vô tội nhất, bọn bắt cóc kia cũng không phải mê cô hát, tất cả mọi việc không có chút quan hệ gì với cô, nhưng mà cô lại trở thành nhân vật trung tâm của tất cả mọi chuyện.

Cái gọi là nằm cũng trúng đạn, chính là như thế đi.

Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm cho lời khai xong đã là ba giờ sau, lúc này Lăng Mạt Mạt đã quay người tỉnh táo lại, không khỏi sụt sùi một hồi.

Lý Tình Thâm không lái xe tới, Cục Công an phái người đưa hai người đi, bởi vì đã là giờ ăn cơm tối, Lý Tình Thâm nói với Lăng Mạt Mạt đi ăn cơm ở Khải Duyệt, Lăng Mạt Mạt gật đầu, đồng ý.

Xe đi được không xa, Lý Tình Thâm nhận được điện thoại, là nhà họ Lý gọi tới.

Lý Tình Thâm bắt máy, liền nghe thấy giọng nói của Ôn Giai Nhân từ bên kia điện thoại truyền tới: “Tình Thâm à? Bây giờ đang làm gì? Tối nay có thời gian không, về nhà một lần đi, mẹ bảo bà quản gia làm đồ ăn con thích.”

Lý Tình Thâm nhíu mày, nhìn thoáng qua Lăng Mạt Mạt bên cạnh, do dự một chút, nói: “Con còn có một người bạn, hôm khác đi.”

“Bạn nào thế?” Giọng nói dịu dàng mềm mại của Ôn Giai Nhân truyền đến.

“Lăng Mạt Mạt, học trò của con.” Lý Tình Thâm hắng giọng một cái, thành thật trả lời.

“Mạt Mạt hả, từ sau khi ông cố con bé qua đời, cũng chưa gặp nó, đúng lúc bà ngoại con cũng ở nhà, con mang con bé cùng về đây đi.”

Lý Tình Thâm nghĩ nghĩ, liền bịt kín loa, quay đầu, thấp giọng nói với Lăng Mạt Mạt: “Bà ngoại anh ở nhà họ Lý, lâu rồi em không gặp bà, tối nay theo anh tới nhà họ Lý ăn cơm, nhân tiện thăm bà, nhé?”

Lăng Mạt Mạt nghĩ từ sau khi ông cố qua đời, không còn nhìn thấy bà cố, vì thế khẽ gật đầu.

Lúc này Lý Tình Thâm mới hơi chớp mắt, quay lại điện thoại, giọng nói rất lạnh nhạt: “Được, bây giờ chúng con tới.”

“Trên đường thong thả một chút nhé, chúng ta ở nhà chờ con.” Ôn Giai Nhân ở bên kia điện thoại dặn hai câu, Lý Tình Thâm đáp lại “Vâng” xong, lập tức ngắt điện thoại.

Nhà họ Lý.

Xe cảnh sát chỉ dừng ở cửa, Lý Tình Thâm dẫn Lăng Mạt Mạt xuống xe.

Lý Tình Thâm nhập mật mã ở cửa, cửa “ken két” một tiếng, liền tự động mở ra, Lý Tình Thâm đẩy cửa ra, ý bảo Lăng Mạt Mạt đi vào trước, sau đó anh mới đi vào theo, dễ dàng đóng cửa.

Nhà họ Lý xây biệt thự ba tầng, phía trước là một con đường rất dài, có độ rộng hai chiếc xe có thể đi qua, hai bên là cây ngô đồng cao lớn, qua hai bên là vườn hoa, nước chảy, đình, hành lang dài, rất có phong cách Trung Quốc cổ điển thanh lịch.

Đường hơi dài, Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm đi vào trong tầm 20 phút, mới tới cửa biệt thự, có người hầu bận rộn thấy bọn họ, lập tức dừng lại công việc trong tay, khom người, khuôn phép hô: “Thiếu gia.”

Bình luận

Truyện đang đọc